Ngồi một lúc cũng không nghĩ ra được cách nào khiến mọi người tin lời mình nói.
Suy cho cùng, cô cũng không thể trách được mọi người, ngay cả cô còn phải bất ngờ về việc bản thân quá giống Kim Nhã Di mà.
Giờ cứ ngồi đây nói nhảm có khi mọi người còn nghĩ cô là người có vấn đề thần kinh cũng nên.
Than thân trách phận một mình đến chán chê, Lộ Khiết thở dài đứng dậy bước lên phòng.
Cô cảm thấy việc nghĩ làm sao cho mọi người tin mình còn khó hơn cả việc kiếm tiền nuôi thân bên ngoài nữa.
Đứng trong căn phòng rộng lớn, Lộ Khiết ngắm nghía khuôn mặt của Kim Nhã Di.
Từng đường nét một đều rất giống cô, giống đến độ cô còn nghĩ đây là sản phẩm photoshop, gán ghép mặt cô vào mấy bức ảnh gợi cảm này.
Hách Trình Du bỏ mặc lời cô ngoài tai cũng phải thôi.
Tự nhiên lại xuất hiện một cô gái giống y chang Kim Nhã Di rồi bảo mình không phải là Kim Nhã Di.
Trong khi đó, Kim Nhã Di lại mất tích.
Thì ai mà tin cô cho được.
Nằm trên giường cô không khỏi lăn vài vòng rồi vò tung mái tóc.
-Ôi càng nghĩ càng rối mà, sao lại vướng vào cái rắc rối này không biết?
Ngồi bật dậy, cô bước xuống giường nhìn vào tấm hình của Kim Nhã Di mà nhăn mày cằn nhằn.
Giờ phút này cô hệt như người tự kỷ, chỉ tay vào bức ảnh trong sự bất lực.
-Cô ở đâu thì mau về đi, tôi làm sao gánh nổi trọng trách làm phu nhân trong căn biệt thự rộng lớn này.
Nghĩ đến việc làm vợ cái tên mặt đần kia cũng không dám nghĩ tới.
cốc cốc
Tiếng gõ cửa vang lên, Lộ Khiết thở dài mở cửa ra, không biết là lại có chuyện gì sắp xảy tới đây.
Vị quản gia già nhìn cô cười hiền, từ tốn lên tiếng.
-Thiếu phu nhân, ông bà chủ tới thăm cô đấy ạ.
-Ông bà chủ? Là ai vậy?
-Là ba mẹ của cậu chủ, thiếu phu nhân mau chóng bước xuống nhà đi ạ.
Chuyện thiếu phu nhân mất trí, tạm thời thiếu gia vẫn còn đang giấu kín.
Thiếu phu nhân, mong người kín tiếng.
Lộ Khiết nghe thôi cũng muốn té ngửa ra sau.
Ai đó đánh cô đi, cho cô ngất.
Chứ cứ cái đà này cô sẽ bị giam cầm ở đây mất.
Giờ cô biết nên làm gì? Cô không mất trí, bọn họ mới là kẻ mất trí thì có.
Hách Trình Du phóng lao rồi, cô còn làm gì khác ngoài lao theo.
-Thôi được rồi, chú xuống đi ạ.
Con chỉnh lại quần áo, tóc tai một chút sẽ xuống ngay!
Quản gia Vương rời đi, Lộ Khiết thở dài ngao ngán, chỉnh đốn lại bản thân.
Vừa bước ra khỏi phòng đã thấy anh đứng ngay cạnh cửa.
Cô thót tim muốn hét lên liền nhanh chóng bị anh bịt miệng lại.
Trình Du bị cô cắn một cái mới buông tay mình ra vẫy vẫy kìm nén cơn đau.
-Cô là chó hả?
-Anh mới là chó, tự nhiên xuất hiện trước phòng tôi làm gì?
-Này, tôi cảnh cáo cô.
Xuống dưới nhà cấm làm loạn, cấm cô nói chuyện mình bị mất nhận thức, hoang tưởng ngớ ngẩn đấy.
-Anh mới hoang tưởng, ngớ ngẩn.
Tôi đã bảo tôi không phải… ưm…
Cô hét lớn vì tức giận lại bị anh bịt miệng lại.
Trình Du bất lực chấp tay lại cầu xin cô.
-Coi như tôi cầu xin cô đi, cô bây giờ mà bảo cô chưa hoàn toàn hồi phục thì tôi chắc chắn sẽ bị