Cô đáp rồi đeo túi lên trên người , chạy vút đi:" Được rồi chị đợi em ở đó em sẽ ra "
Cô không quan tâm chị mình cần gì nhưng chỉ cần chị nói cần cô là cô sẽ có mặt liền ngay lập tức.
" Đúng là em tốt nhất thôi " Khả Ái nói xong , cúp máy.
Đứng đợi ở cửa hàng.
Tuy đây là cửa hàng mà chính nhà mình nhưng Khả Ái vẫn trả tiền.
Khả Ái mua một số bộ lận sợ là sẽ không hợp đó mà.
< Tại công ty anh >
" Thế nào rồi " Anh Trịnh hỏi và cầm một số mẫu thiết kế đến
" Được rồi nhưng có khi không được tốt cho lắm " Anh đáp lại gương mặt vẫn còn đượm chút buồn.
Bản vẽ đó mang lại một cảm xúc khó tả.
Trên bản vẽ có chữ " niềm tin " có nghĩa là niềm tin rất quan trọng nó cũng là một trong những mấu chốt người ta có thể hiểu ra được
" Sao thế ? " Anh Trịnh đặt bản thiết kế vừa xong lên bàn họp tiện thể hỏi.
" Không có " Anh lắc đầu
Anh Trịnh tiếp tục bàn về công việc:" À sắp tới có bản thiết kế từ Việt Trì gửi qua em nên xem xét kĩ lưỡng rồi báo lại cho ba em đi "
" Vâng em biết rồi " Anh đáp rồi uống cafe.
Uống cafe là thói quen của anh , uống nhiều thành nghiện luôn rồi
" Doanh thu tháng nay tỉ lệ phần trăm thấp do các vốn đầu tư vào công ty tụt xuống không giống như năm ngoái " Anh Trịnh phân tích rồi nhìn vào bản thông kế doanh thu.
Nhìn được một lúc cũng mỏi mắt liền đi tới pha một ly trà nóng rồi nói chuyện tiếp.
Anh đáp lại , gương mặt vẫn lạnh tanh:" Được rồi vậy doanh thu tháng này có gì khác không ? "
" Có giảm một phần hai rồi " Anh Trịnh đáp rồi đi làm việc tiếp
Anh ngồi dựa người vào ghế xoay , bất giác nhìn lên trần nhà.
Anh vẫn chưa tin được ? Giảm một phần hai là giảm một nửa mất bao nhiêu công sức nữa mới hồi phục lại đây ? Thật là đau đầu !
Đang nghĩ gì cuộc gọi đến.
Mộc Khả Ái gọi.
Anh nhắm mắt rồi mở nút nghe.
Tiện thể nói:" Alo " Anh thư thái như không lo lắng điều gì
"