Cô đứng dậy và đi ra ngoài phát hiện anh vẫn chưa ngủ.
Anh nhìn cô có vẻ ngạc nhiên:" Ngủ đi.
Có muốn làm gấu trúc không ?? " Anh chọc ghẹo cô.
" Không hề nhé! " Cô lắc đầu.
" Sao chưa ngủ ?? " Anh hỏi rồi đi lại bật công tắc lên.
" Anh sửa đèn xong rồi à ?? " Cô lại và hỏi.
" Ừm.
Sợ cô lại không ngủ được ra đây "Anh gọi cô lại gần mình.
" Tôi sợ bóng tối thôi " Cô ngồi xuống ghế sofa.
" Có muốn uống chút gì đó không ?? " Anh cũng ngồi xuống và hỏi.
" Nước lọc là được " Cô lạnh nhạt nói.
Anh rót nước vào ly rồi đưa cho cô:" Uống đi rồi đi ngủ.
Đèn tôi sửa xong rồi "
" Tôi biết rồi "
" Cô hết giận tôi chưa ?? " Anh xán lại gần người cô , hỏi chuyện.
" Hừm.
Không phải vì chuyện này mà tôi tha thứ cho anh đâu đấy " Cô quay mặt đi chỗ khác.
" Ừm.
Tôi biết rồi.
Ngủ ngon " Anh lên lầu.
Cô cũng lên lầu và ngủ.
Cả hai đều có nỗi lòng riêng không thể nói ra.
-Sáng hôm sau-
Ánh nắng chiếu rọi vào khung cửa sổ làm cô tỉnh giấc.
Cô giật mình tỉnh dậy , nhìn đồng hồ được đặt trên mặt bàn.
Bây giờ là bảy giờ sáng.
Cô dậy muộn vậy ư ??
Cô lúc nào cũng là người dậy đúng giờ.
Hơn sáu giờ một chút , cô sẽ dậy vệ sinh cá nhân rồi hít thở không khí cho dễ thở sau đó mới vào bếp nấu ăn sáng.
Mà giờ đã bảy giờ sáng rồi.
Hôm nay cô định đi đến công ty để thăm mọi người.
Cô vội vàng dậy , cô rời khỏi giường và vệ sinh cá nhân.
Vệ sinh cá nhân của cô cũng mất hơn mười phút , cô ra ngoài hít thở không khí thì thấy hoa cô trồng nở hoa trông rất đẹp.
Cô ngắm nghía rồi tưới nước cho nó.
Đang tưới thì cô cảm thấy đói bụng.
Cô xuống lầu , vào phòng bếp , định nấu cái gì đó bỏ vào bụng thì cô thấy bóng lưng của anh đang nấu.
Bóng lưng ấy khiến cô cảm thấy thật yên bình.
Anh đang nấu định quay lại gọi cô xuống thưởng thức món ăn của anh nấu thế mà cô đã tự mò xuống rồi.
" Xuống rồi à? Ngồi xuống chuẩn bị ăn thôi " Anh bê mấy món ra bàn.
Cô ngồi xuống , nhìn anh làm.
" Thấy tôi có đẹp trai không ?? " Anh ngồi xuống rồi nháy mắt hỏi.
" Cũng