Tắt điện thoại, cô cất vào túi xách mặc lại áo cho anh.
Ánh Tuyết đóng cúc áo lại rồi ngoảnh mặt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào người anh.
Ánh Tuyết đắp chăn cho Trạch Nguyên, dọn gọn lại đồ đạc trong phòng đó để tránh bị người khác hiểu lầm, dòm ngó.
Dọn xong cũng là lúc y tế đến.
"Anh Lục có vấn đề gì sao?" Người vừa nãy hỏi chính là bên đội y tế.
"Tôi không biết sao tự dưng anh ấy lại ngủ lâu như thế đã hơn bốn tiếng rồi bình thường anh ấy cũng không có ngủ nhiều như thế" Ánh Tuyết giải thích.
"Ngủ nhiều là hiện tượng bình thường thôi vấn đề bị rối loạn giấc ngủ có thể sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đó thưa cô" Người đang nói là Leer - anh ta bên đội y tế.
"Anh ấy còn sốt nhẹ nữa" Ánh Tuyết nói thêm vấn đề.
"Cô đừng lo lắng tôi sẽ xem xét anh Lục có nghiêm trọng không?" Leer bỏ túi đựng đồ y tế ở người mình xuống, ngồi lên giường lấy tay khẽ vén mắt của Trạch Nguyên lên xem kĩ.
Sau đó bắt mạch và xem có sốt cao hay không.
Sau khi xong các thủ tục cần thiết bình thường, Leer nói:"Vấn đề của anh Lục rất bình thường.
Dạo gần đây anh ấy không ăn uống nghỉ ngơi khoa học nên mới ngủ li bì như thế.
Chúng tôi sẽ kê đơn thuốc mất ngủ cho anh ấy nếu vẫn còn tình trạng đó kéo dài chúng tôi sẽ dùng các biện pháp mạnh hơn nữa" Leer vừa thông báo tay vừa viết đơn thuốc vào bệnh án.
Ánh Tuyết đứng cạnh Leer, nhưng cũng không rõ mấy vấn đề này cho lắm.
Bình thường cô cũng không để ý quá nhiều đến người con trai ấy nên điều đó cũng là bình thường thôi.
Sau khi Leer để kê đơn thuốc xong, cô chạy đi mua thuốc theo sự hướng dẫn của Leer.
Cô lái xe đến bệnh viện và mua loại thuốc như trong hình.
Leer ngồi kế bên anh, nhìn anh ngủ.
*Em về rồi* Leer nói thầm trong đầu và đắp chăn cho anh ngủ.
Nửa tiếng sau, cô đã có mặt trong phòng anh.
Leer cầm lấy hộp thuốc lấy ra trong đó một ống thuốc rồi tiêm cho anh.
Cô đứng bên anh cũng không biết nên làm gì.
"Khi nào thuốc hết liều anh ấy sẽ tỉnh" Leer nói rồi cất hộp thuốc vào balo rời khỏi đó.
"Cảm ơn" Cô lên tiếng đi sau và tiễn Leer ra khỏi.
"Cậu và anh ấy có quen biết nhau sao?" Cô đột nhiên hỏi.
Leer lập tức trả lời:"Chúng tôi quen nhau từ đại học rồi"
"Chắc hai người thân nhau lắm nhỉ ..? Vừa nãy tôi thấy cậu có vẻ rất lo lắng .." Cô ngập ngừng nói lúc thì nhìn Leer lúc thì nhìn xuống đất không dám nhìn đối diện với Leer.
"Anh ấy giống như một người anh trai vậy rất quan tâm tôi" Leer dùng một câu nói để bình luận.
Cô liễn gật đầu.
"Cô tưởng ...!tôi và anh yêu nhau à?" Leer cười rồi rời đi.
Cô nhìn theo bóng lưng Leer khuất hẳn.
*Nhìn kĩ cậu ấy cũng không phải là người xấu* Cô thầm nghĩ rồi vào trong nhà.
Cô vừa quay người thì chạm vào ngực anh.
Anh bị mất thăng bằng ngã vào người cô.
"Đừng ..." Trong cơn mê man, anh chỉ kịp thốt lên một từ.
"Anh còn yếu lắm" Cô lên tiếng, dìu anh vào trong.
Nhưng bước chân của anh không chịu tiến tới, cô đành dỗ dành:"Anh bước thêm một bước nữa đi anh còn yếu lắm phải ngủ thêm một chút ngủ thì khỏe lại được thế mới ngoan"
Cô đỡ anh vào trong phòng.
Thuốc chưa tác dụng hết cũng không biết sao anh lại có thể bước ra ngoài được như thế.
Giờ anh lại chẳng có chút sức lực gì.
Dìu anh cũng mất năm phút nhưng cô cũng đành lòng.
Cô đặt anh trở lại giường, kéo chăn lên cho anh.
Đắp chăn lên ngang người anh, chợt anh lấy chặt tay cô, không cho cô động đậy.
"Em ..
đừng bỏ tôi mà ..." Giọng anh thều thào, yếu ớt.
Nhưng cô đã nghe đủ rõ và đủ hiểu.
Cô và anh chưa từng yêu nhau.
Cô cũng biết lời nói đó không dành cho cô.
Vốn dĩ lời đó là dành cho người khác có thể người này cô không quen hoặc cũng có thể là đã quen rồi.
Nhưng cô lại không quan tâm điều đó.
Cô đắp chăn hẳn hoi cho anh, từ từ rút tay mình ra khỏi tay của anh.
"Năm đó ...!hai ta đã hiểu lầm nhau ...!đúng không? Tôi mong là giống như suy nghĩ của ..
t ...!tôi ..." Tiếng của anh ngập ngừng ngắt quãng.
Cô nhướn đôi lông mày nhưng rồi cô không muốn quan tâm đến những lời anh nói.
Suốt đêm đó, cô ngồi chăm anh.
Lúc thì nóng, bỏ chăn ra và thay khăn ướt cho anh.
Lúc anh lạnh lại đắp chăn cho anh, cứ như thế suốt một đêm cô không thể chợp mắt được.
_________________________________
Sáng hôm sau, những tia nắng buổi sớm chiếu vào khe cửa sổ làm cho anh tỉnh giấc.
Anh mệt nhọc đưa tay của mình lên giữa không trung như muốn che đi ánh nắng đang chiếu vào mình rồi chớp chớp mắt.
Anh mở mắt ra nhìn thấy cô vẫn đang nằm bên cạnh mình ngủ say sưa.
Cô ngồi nhưng tư thế là nằm hướng mặt vào anh.
Má cô nằm lên mu bàn tay, mái tóc của cô xõa khiến cho phần tóc được che bớt khuôn mặt.
Nhưng kì lạ là nhìn ở góc độ của anh lại cảm thấy rất cuốn, cuốn hút đến lạ thường.
Anh bất chợt muốn đưa tay ra chạm vào mái tóc của cô nhưng tay của anh chỉ vừa kịp giơ lên trên đầu cô thì anh lại buông thõng tay mình xuống vì không có sức.
"Bịch" Tay anh rơi xuống khiến cho cô choàng tỉnh giấc.
Lờ mờ mở mắt ra, thấy anh đã tỉnh cô vội vàng ngồi dậy, sửa lại mái tóc.
"Anh dậy rồi à ...?? Sao không gọi tôi?" Cô chỉnh tóc xong, nhìn anh.
Trạch Nguyên vẫn nhìn cô không rời khỏi ánh mắt.
"Lục Trạch Nguyên" Cô la lớn khiến anh giật mình.
"Hả? Có chuyện gì sao?" Anh hốt hoảng
"Anh có điện thoại này" Cô đưa điện thoại của anh ra