" Vâng mẹ yên tâm đi ạ con xin ghi nhớ lời mẹ dặn ạ " Cô cười tươi nói
" Ừm con ngồi nghỉ chút nhé để mẹ đi vào kia bảo giúp việc làm đồ ăn cho con.
Con đừng lo nhiều nhé vậy không tốt cho sức khỏe của con con chỉ cần vui vẻ là được rồi nè " Mẹ anh nói rồi cười tươi khiến cô có chút vui lên một chút.
Cô cười nhưng rồi nụ cười cô tắt ngúm lại.
Cô khẽ rướn người lên, thở một hơi khá sâu, rồi thở ra.
Cô nhẹ nhàng cầm ly nước lên và từ từ uống từng giọt nước mát xuống cổ họng khiến cô cảm thấy đỡ khát.
Cô khẽ đặt ly nước đó xuống và nhìn về phía anh.
Lúc này anh đang ngồi hai chân đan chéo, vắt lên thành ghế , ngồi ung dung lướt điện thoại.
Cô thầm nghĩ:" Tên này bị điên à ? Dẫn mình tới đây chỉ để cho mình thấy như vậy à ? Đúng là khó hiểu thật.
Không hiểu anh ta đang nghĩ gì nữa thật là ...!" Cô đang suy nghĩ thì cậu em trai của anh đến bên ngồi xuống bắt chuyện với cô:
" Chị đừng để ý đến anh ấy nhiều thường ngày anh ấy vẫn thường tỏ ra như vậy em với ba mẹ thấy chuyện đó là quá bình thường rồi.
Chị cứ tập làm quen cái này đi nhé ! " Em trai cười tươi
Do đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với người này , không biết nên cư xử thế nào cho phải phép nữa
Nhìn thấy gương mặt cô có vẻ biến sắc , em trai anh cười rồi giới thiệu:" Sao chị phải lo lắng vậy ? Em có làm gì quá đáng với chị đâu "
" Không ...!chỉ là đột ngột không biết cư xử thế nào cho nên ...!" Cô lo sợ đến nỗi giọng cô có vẻ rung rung như sợ thật một điều gì đó
" Chị căng thẳng quá làm gì.
Em là Lục Trạch Lễ là em trai của Lục Trạch Nguyên anh trai em.
Chị cứ xưng hô theo đúng vai vế em xưng là em chị xưng chị.
Vai thế chị lớn hơn mà " Trạch Lễ cảm thấy cô là người thùy mị chắc không dễ lừa đến như vậy đâu nhỉ ? Với lại Trạch Lễ cảm thấy cô có vẻ run