Chiếc giường đến trước phòng hồi sức.
Y tá nhẹ nhàng mở cửa để đẩy chiếc giường vào.
Trạch Nguyên sờ nhẹ mái tóc cô, âu yếm như một đứa trẻ.
Hiện tại cô đã được đưa vào phòng hồi sức.
Hôm nay anh sẽ ở cùng cô một ngày chứ không có đến nơi làm việc.
Trạch Lễ nay cũng tính là rảnh đang ngồi ở ghế sofa trong phòng hồi sức.
Trạch Nguyên gọt táo ra đĩa rồi đem đến chỗ cho Trạch Lễ.
Trạch Lễ đang xem lại hòa tấu, ngước mắt lên thấy anh mình đang đến gần.
"Ăn đi"Trạch Nguyên lên tiếng.
Trạch Lễ thấy đĩa táo trước mặt mình cũng có hơi khó hiểu.
"Vâng"Trạch Lễ lễ phép cầm một miếng trên tay của mình, bắt đầu cho vào miệng nhai.
Trạch Nguyên cũng cầm một miếng và ăn ngon lành.
"Anh có chuyện gì cần dặn dò em?"Thừa biết không phải tự nhiên mà Trạch Nguyên đối xử tử tế với mình nên Trạch Lễ trong lòng có phần sinh nghi ngay.
Anh em trong nhà mà kị nhau quá.
Chẳng có lúc nào nghĩ tốt cho nhau cả.
"Em cảnh giác thật đấy"Trạch Nguyên nhoẻn miệng cười, nhướn người ra đằng trước lấy thêm một miếng táo vì nó cách xa chỗ anh đang ngồi.
"Bình thường anh không như vậy"Trạch Lễ bình phẩm một câu khiến cho không khí ngột ngạt hẳn lên.
Trạch Nguyên đang ăn táo dở cũng phải khựng lại đôi ba giây nhưng rồi cũng rất nhanh ổn định lại tâm trạng.
"Người nào em cũng đề phòng vậy sao?"Trạch Nguyên khẽ nhíu mày, ăn nốt miếng táo đang bứ trong cổ họng mình.
Trạch Lễ nhìn thấy điệu bộ của anh mình, khóe miệng hơi cong cong nhìn khá giống với cười đểu.
"Không hẳn"Trạch Lễ lạnh lùng đáp.
Hai anh em nhà này lạnh lùng với cả thế giới bên ngoài rồi về nhà lại còn lạnh lùng với nhau.
"Em cảnh giác với anh?"Trạch Nguyên ngạc nhiên.
Trạch Lễ mỉm cười nhẹ rồi đưa thêm miếng táo lại gần miệng anh.
"Anh ăn thêm đi đừng nghĩ nhiều"
Anh chưa kịp phản ứng thì đã bị miếng táo chặn cổ họng khỏi nói.
Anh nuốt miếng táo cho xong rồi bắt đầu cuộc trò chuyện nghiêm túc.
Nãy giờ giải trí thế là cũng đủ rồi vui một chút thì được chứ vui nhiều quá người ta lại nghĩ rằng mình lố.
"Anh nghiêm túc hỏi em: dạo này em đi đâu?"Giọng điệu của anh bắt đầu trở lên lạnh lùng hơn và thái độ nghiêm túc hẳn, anh nhìn thẳng vào Trạch Lễ.
"Em mới thuê nhà ở ngoài chắc sẽ ít về chỗ của anh"Trạch Lễ dửng dưng nói hình như không quan tâm đến người đối diện với mình sẽ nghĩ gì.
"Em thuê nhà sao không nói cho anh biết?"
"Em không muốn anh phải bận lòng vì em!"Trạch Lễ ăn thêm một miếng táo vì ăn nhanh quá nên lúc nuốt xuống cổ họng không được trơn tru.
Trạch Lễ ho một cái, anh đưa nước cho Trạch Lễ và vuốt nhẹ lưng cho em mình.
"Không phải là anh bận lòng mà là em làm gì cũng đều không nói trước một tiếng.
Ba mẹ lo cho em đấy"Anh nhẹ nhàng đưa ly nước cho Trạch Lễ.
"Em biết rồi"Trạch Lễ khất từ chối ly nước từ tay của anh.
"Em đi đâu làm gì anh không cấm cản nhưng phải có chừng mực có giới hạn của mình.
Anh chỉ nhắc em vậy thôi"Anh nói xong thì đặt ly nước xuống mặt bàn rời khỏi chỗ ngồi.
Anh về nhà lấy một ít đồ thường ngày cho cô và đồ ăn cả một ngày.
Anh quyết định sẽ dành thời gian một ngày để hiểu hơn về cô.
Trạch Lễ vẫn ngồi ở đó không nhúc nhích.
Khánh Ly đã về từ vừa nãy tại thấy cả hai anh em nhà họ Lục đều ở đây, cảm giác không được thoải mái và tự nhiên cho lắm nên xin phép về trước.
Trạch Nguyên đồng ý ngay nhưng nét mặt của Trạch Lễ lại không thể hiện như vậy.
Trạch Lễ có tâm sự nhiều hơn Trạch Nguyên.
Người lúc nào cũng im lặng trước mọi giông tố bủa vây xung quanh mình lại chính là người cần được thấu hiểu, quan tâm và chia sẻ nhiều nhất.
Hiện tại chỉ có Trạch Lễ là còn ở trong phòng bệnh của cô.
Dù đã chuyển sang phòng hồi sức nhưng tình trạng của cô vẫn không khá hơn hôm qua là mấy.
Trạch Lễ rất lo cho cô,nhẹ nhàng đến bên cạnh giường cô và nắm nhẹ lấy mu bàn tay áp sát lên trên má mình.
"Chị ngủ lâu quá em nhớ những giai điệu mà chị thể hiện"Trạch Lễ miết nhẹ mu bàn tay của cô vào má mình.
Trạch Lễ nhẹ nhàng đặt tay cô trở lại, nhìn cô mà lòng xót xa.
Ánh Tuyết vẫn nằm im lìm ở đó, không có dấu hiệu gì.
Ánh Tuyết vẫn đang hôn mê sâu, có lẽ vài ngày nữa sẽ tỉnh lại.
"Sắp tới em sẽ bận biểu diễn không thể đến thăm chị thường xuyên được"Trạch Lễ thông báo một câu rồi đứng lên đi đến lại chỗ sofa xem kịch bản cần biểu diễn.
_________________________________
-Cùng lúc đó-
"Cô ấy ở bệnh viện à?"Giọng nói vang lên trong điện thoại, bóng lưng của người kia có vẻ rất bí ẩn vì mặc áo khoác đen.
Bên kia đầu dây là vẻ sợ sệt, khúm núm:"Vâng tận mắt em thấy rõ ràng"Tên này là đàn em của người đàn ông đó.
"Mày đảm bảo cô ấy vẫn ổn chứ?"
Giọng điệu lạnh toát hơn cả băng khiến cho tên đàn em kia lại càng sợ, đổ nhiều mô hôi trên trán hơn.
"Em đảm bảo em vẫn quan sát tình hình"Tên đàn em vội quẹt nhẹ để lau bớt mồ hôi.
Tay áo của hắn đã ướt một đường.
"Cậu làm ăn cho tốt vào đừng để tôi phải thấy kết quả tệ"Anh ta cảnh cáo một câu rồi cúp máy.
Anh ta tức giận sau khi nghe điện thoại nên đã quẳng nó xuống mặt bàn trong phòng làm việc.
Đống tài liệu bị gió thổi bay tứ tung.
*Làm ăn chẳng được tích sự gì cả*Anh ta tức giận, hai tay đấm vài nhát vào tường.
Anh ta quay lưng lại về phía có ánh sáng.
Lúc này mới thấy rõ được trên khuôn mặt của anh ta hằn lên những sự khó chịu và đôi mắt hằn lên những tia máu ẩn sâu bên trong.
Anh ta chính là Tống Bảo An.
Ánh Tuyết là người mà trước kia anh ta từng yêu bây giờ