Cả hai vào bàn đã được đặt từ trước.
Lục Trạch Lễ vừa mới đặt người xuống ghế thì đã thấy anh mình đưa cho menu.
Lục Trạch Lễ mỉm cười nhẹ, cầm lấy menu trên tay, từ từ lật từng một, cẩn thận xem tỉ mỉ.
Anh nhìn thấy dáng vẻ của em mình thì cũng vui vẻ không kém.
"Em muốn ăn gì thì cứ tự nhiên gọi món.
Hôm nay anh mời"
"Vậy thì em sẽ không khách sáo"
Lục Trạch Lễ chọn vài món rồi đóng menu lại.
"Em đã hiểu thứ mà anh muốn cho em xem rồi.
Em đã ngộ ra rất nhiều điều"Lục Trạch Lễ từ tốn nói.
Anh không trả lời câu hỏi của em mình ngay, lát sau mới nói:"Em thật thông minh.
Anh chỉ gợi ý một chút em đã hiểu rồi"
Trong giọng nói của anh toát lên vẻ tự hào và hài lòng.
Lục Trạch Lễ ngạc nhiên hỏi:"Hôm nay anh tốn công đưa em đến Lục Thị không chỉ có mỗi xem anh thể hiện trên sân khấu của mình để thấy anh tỏa sáng chứ!?"
Lục Trạch Lễ thừa biết anh mình không bao giờ cho người ta một gợi ý đơn giản mà luôn luôn kèm theo những liên quan khác.
Lục Trạch Nguyên vỗ tay vài nhịp rồi hài lòng nói:"Em cũng đã biết lí do vì sao mà anh lại đưa em đến đây rồi đó.
Nhưng không chỉ có một mặt đơn giản là cho em thấy công việc hằng ngày của anh mà còn là ...!muốn cho em hiểu được giá trị cốt lõi bản chất của vấn đề"
Đột nhiên Lục Trạch Lễ hiểu ra một chuyện.
Không ngờ chỉ là một chuyện đơn giản hằng ngày của anh.
Công việc của anh là cần mẫn, chăm chỉ, trau dồi bản thân nhưng không phải tự dưng anh lại có hứng thú với những thứ ấy.
Cốt lõi ở đây chính là đam mê và sự tò mò.
Nếu không có hai thứ đó sao có thể thu hút con người được.
"Anh đã cho em thấy thứ mà anh muốn cho em coi.
Anh rất muốn nhìn thấy em tỏa sáng trên lĩnh vực của mình"Lục Trạch Nguyên cầm ly trà đá lên uống một ngụm.
Trà đá mát lạnh xuống cổ họng, tâm trạng của anh cũng được mát lạnh.
Thời tiết hôm nay tự nhiên lại nóng nực hẳn.
Lục Trạch Lễ không nói gì, chỉ im lặng.
Anh tiếp lời:"Em thích Lưu Khánh Ly anh không có ý kiến gì.
Nếu em đã xác định rõ lòng mình với cô ấy thì hãy kiên quyết đến cùng.
Anh luôn đứng phía sau ủng hộ em"
Lục Trạch Lễ không ngờ người anh của mình bình thường hà khắc, lạnh lùng với nhân viên của mình, ánh mắt sắc lạnh có thể giết người bằng lời nói kia lại ấm áp đến thế.
Cậu cũng không ngờ anh mình luôn để tâm đến cậu, chỉ là lúc trước cậu không nhận ra thôi.
Ai mà chẳng có lúc muốn gục ngã nhưng để đứng dậy sau những vấp ngã thì quả thật là không dễ dàng.
Cậu đã từng bị mọi người khinh miệt về tài năng của mình.
Ai cũng nói cái nghề biểu diễn trên sân khấu kia làm gì có tương lai!? Lương thì ba cọc ba đồng!? Lấy gì mà sống!? Rồi