Bàn làm việc của Chu Nham Điềm được đặt đối diện với phòng thiết kế, thuận tiện cho cô ta có thể nhìn thấy mọi hoạt động ở bên trong.
Viễn Hi Đình thỉnh thoảng ngẩng đầu lên liền chạm trúng ánh mắt ngang tàn của cô ta.
Nhưng cô có thể làm được gì, càng không dám đảm bảo cô ta sẽ không ra tay với Viễn Nhiên, chỉ có thể tỏ vẻ thờ ơ đối với Cận Thời Xuyên, mặc dù lòng cô đau như bị ai đó đục sâu nhưng cô cũng không có cách nào khác.
Cô biết rõ Chu Nham Điềm, cô ta còn tàn độc hơn cả cây dược độc.
Mười năm trước, cô ta hãm hại cô ruột sa vào vũng lầy tài chính, sau đó dùng thanh danh của cô ấy để ra sức ép cô chia tay với Cận Thời Xuyên.
Thủ đoạn của cô ta cực cao siêu, trong một khoảng thời gian ngắn tuyệt đối không thể tìm ra được bằng chứng gì.
Nếu có tìm được thì cô ruột cũng đã bị phạt tù.
Thời điểm ấy, Chu Nham Điềm mới chỉ mười tám tuổi, giờ đây cô ta đã hai mươi tám tuổi, đoán chắc thủ đoạn càng tinh vi hơn nhiều.
Nếu như cô chỉ có một mình thì chắc chắn cô sẽ lựa chọn mạo hiểm, nhưng bên cạnh cô vẫn còn có Viễn Nhiên, cô lại không có gì để đấu lại Chu Nham Điềm, cô lấy gì ra bảo đảm cho sự an toàn của con gái.
Cho dù, cô có nói tất cả mọi chuyện với Cận Thời Xuyên, nhưng không có chứng cứ, liệu anh ấy có tin hay không?
Trước mặt Cận Thời Xuyên và đồng nghiệp, Chu Nham Điềm diễn vai nai tơ hiền lành, yếu đuối nhưng bản chất lại là một con cáo già.
Điều này chỉ mình Viễn Hi Đình biết, tuy nhiên cô lại không cách gì làm sáng tỏ được.
Qua hai lớp kính trong suốt, Viễn Hi Đình nhìn thấy Cận Thời Xuyên đang ngồi nói chuyện cùng Chu Nham Điềm trong phòng làm việc của cô ta, trong đáy mắt tràn ngập âm u và gió lạnh, con tim tựa như có miểng dằm đâm sâu vào.
Sau khi anh rời khỏi phòng Chu Nham Điềm lại trực tiếp đi thẳng tới phòng thiết kế, không ngừng bước mà tiến đến chỗ ngồi của Viễn Hi Đình, dừng lại ở một khoảng cách rất gần, nhớm người xuống sát tai cô, thanh âm gần như thì thầm: “Có phải em cố tình lẩn tránh anh không?” Ba ngày nay chẳng thấy mặt mũi cô đâu, thấy anh trong thang máy cô liền chủ động rẽ vào thang bộ, mỗi lần anh gọi tới văn phòng, cô đều cáo bận không tới, ở nhà có chạm mặt cũng ra vẻ như người xa lạ sống chung, khi anh chưa kịp nói gì thì cô đã một mạch chạy lên phòng, lúc anh về phòng thì cô lại nằm xuống giả vờ ngủ.
Thấy cô vẫn ngồi ngẩn ra, anh lại nói thêm câu: “Mau chóng ra ngoài gặp anh.”
Lần này, Viễn Hi Đình biết mình không thể tránh nổi, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng lên đi theo phía sau anh ra ngoài.
Ra tới phòng thiết bị, anh liền nắm lấy tay cô kéo vào trong, khoá trái cửa lại.
Anh sắc lạnh nhìn cô, hỏi: “Nói đi, chuyện gì?”
“Không… có chuyện gì cả.” Viễn Hi Đình ấp úng đáp lại.
Đúng là có chuyện, nhưng cô không dám nói với Cận Thời Xuyên.
Dù sao cô cũng đã từng một lần đánh mất niềm tin đối với anh, cô sợ những lời mình nói ra mà không có chứng cứ sẽ phản tác dụng.
Hơn nữa, mối quan hệ giữa anh và Chu Nham Điềm ngày càng thân thiết, họ lại từng có một khoảng thời gian sống chung bên nhau, sớm muộn gì cũng sẽ về với nhau.
Cô không muốn bản thân dẫm quá sâu vào mối tình này, vì dẫm càng sâu sẽ càng khổ hạnh.
Cô không thể khống chế tình yêu của mình dành cho anh, nhưng chừng đó rung động là đủ rồi, bước lên nữa sẽ chỉ khiến cô thêm ảo tưởng, trèo lên càng cao ngã càng đau.
Bên tai cô lại vang lên chất giọng quen thuộc, không quá gay gắt nhưng cũng không hẳn trầm ấm.
“Dạo gần đây em bị sao thế? Có phải thích trốn anh lắm hay không? Em nghĩ mình trốn được bao lâu, trong khi công ty là của anh, nhà cũng là của anh.”
Viễn Hi Đình nắm tay thành nắm đấm, cố gắng ghìm bao hỗn độn lại trong lòng, sau đó lại thả lỏng người, cười nhẹ: “Sao em phải trốn anh? Anh cũng đâu phải khái đâu mà trốn làm gì.”
“Vậy sao mấy ngày nay anh gọi em đều báo bận, nhắn tin em không trả lời, ở nhà thì lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ, khi đi thang máy chỉ cần có anh là em sẽ không bước vào…” Cận Thời Xuyên phát tiết bằng