Sáng sớm hôm sau, mặt trời ló rạng Đông, tia nắng ấm áp giọi tới đầu giường, chiếu lên gương mặt xinh đẹp của Viễn Hi Đình.
Tia sáng chói loé khiến mi mắt cô giật giật, sau đó cô mở to hai mắt ra nhìn mọi thứ xung quanh, thấy mình đang ngủ trong phòng mới thở phào đầy nhẹ nhõm.
Hai tay xoa xoa huyệt thái dương, đầu cô đau như búa bổ, thần thức mơ mơ hồ hồ nhớ lại những chuyện tối qua nhưng chẳng thể nào nhớ rõ nổi.
Rốt cuộc ai là người vác xác cô về?
Vừa lúc đó, Cận Thời Xuyên đẩy cửa đi vào, đặt ly nước ấm và mật ong xuống chiếc bàn nhỏ cạnh giường.
“Uống đi cho tỉnh rượu.”
Viễn Hi Đình méo mặt, ấp úng hỏi anh: “Tối hôm qua… em… làm sao về được nhà thế?”
Cận Thời Xuyên dừng bước, ngoảnh mặt nhìn cô, khẽ nhướng cặp mày sâu róm lên cao.
“Em nghĩ sao?”
Thấy cô lặng thing anh liền lạnh lùng rời khỏi, không một cái ngoái đầu thứ hai.
Sau đó, cô liền nhận được tin nhắn của Lưu Đào: “Tối qua là cậu đưa tớ về à?”
Viễn Hi Đình thoăn thoắt nhắn lại: “Tớ còn không biết làm sao mình về nhà được nữa là đưa cậu về cái khỉ khô gì.”
“Hả?” Lưu Đào lại nhắn tiếp: “Cậu hỏi Cận Thời Xuyên chưa?”
“Hỏi rồi.” Viễn Hi Đình cau mày, viết từng chữ đầy khó khăn.
“Trông mặt anh ấy rất khó chịu, hình như tớ lại gây ra chuyện rồi.”
Cô nhanh chóng vứt di động sang bên, vùi đầu xuống gối, dùng sức đập mạnh lên ga giường.
Bữa sáng hai người vẫn ăn cùng nhau nhưng lại chẳng nói với nhau câu gì, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn đối phương một cái rồi lại cắm đầu cắm cổ cúi xuống ăn.
Viễn Nhiên ngơ ngác đảo tròng mắt nhìn qua nhìn lại bố rồi tới mẹ, mi tâm khẽ cau lại: “Không đúng.
Hai người đang giận nhau à? Lại cãi nhau.”
Viễn Hi Đình dùng tay nhấn nhẹ đầu con gái: “Con nít đừng lắm chuyện.
Mau ăn đi.”
“Mẹ làm ơn đừng để người khác phải lo lắng nữa có được không? Có chuyện gì nói ra con nghe thử.
Là bố ăn hiếp mẹ à? Hay bố có nhân tình?” Lời nói của Viễn Nhiên dành cho Viễn Hi Đình nhưng ánh mắt lại thường xuyên liếc xéo sang phía Cận Thời Xuyên, đuôi mày hơi sếch lại, da mặt căng ra.
Cận Thời Xuyên dùng giấy lau miệng, lạnh nhạt nói: “Con hỏi mẹ con ấy, xem dạo này đã làm gì.
Mẹ con thậm chí còn không để ý đến bố thì làm sao bố có khả năng bắt nạt mẹ.”
Viễn Hi Đình trề môi, “xì” lên một tiếng, lẩm bẩm: “Chẳng phải em sợ người phụ nữ của anh hiểu lầm sao?”
“Người phụ nữ của anh?” Cận Thời Xuyên nhướng mày lên cao, gương mặt hoàn toàn mù mịt.
“Người phụ nữ nào?”
“Trong lòng biết rõ còn giả hỏi.” Viễn Hi Đình cau có, khó chịu.
Cận Thời Xuyên cười khổ thành tiếng, sắc lạnh trên mặt vơi đi phân nửa, thay vào đó là sự giận dữ xen lẫn bất lực.
“Em nói rõ ra đi, đừng có giở thói úp úp mở mở như thế.”
“Em đã nói rất rõ ràng, chẳng lẽ anh còn muốn em nói thẳng tên người đó ra nữa hay sao?” Viễn Hi Đình giận dữ buông đũa xuống, quắt ánh mắt sắc lẹm sang phía Cận Thời Xuyên.
Anh mất kiên nhẫn, giọng hơi cao: “Phải đó, em nói toẹt ra luôn đi.”
Cô vênh cằm: “Anh nghĩ là em không dám sao?”
Viễn Nhiên nãy giờ bị xoay như chong chóng, nhức hết cả đầu, cô bé lớn tiếng: “Dừng.
Bố mẹ có thể nghe con nói một câu không?”
Hai ánh mắt đầy lửa hận đồng loạt xoay sang chăm chú nhìn Viễn Nhiên, thanh âm một nam một nữ không cao cũng không trầm vang lên trong sự tĩnh lặng.
“Nói đi.”
Viễn Nhiên chỉ đồng hồ treo tay: “Hai người còn ở đó cãi nhau nữa là muộn giờ đó.”
Cận Thời Xuyên nghe xong thì quắt mắt sang Viễn Hi Đình, hai tay khoanh tròn trước ngực, dáng vẻ oai phong lẫm liệt.
“Không sao, bố là ông chủ.”
“Nhưng con là học sinh tiểu học đó.
Bố quên hôm nay tài xế xin nghỉ sao?” Viễn Nhiên bất lực toàn tập.
“Vậy đi thôi, nhưng chuyện này chưa xong đâu.” Cận Thời Xuyên nói xong liền đứng dậy, mặc áo vest vào, bước dài ra phía cửa.
Ra tới cổng, anh không lạnh không nhạt buông câu: “Có muốn đi chung không?”
Cô ôm một bụng tức no căng rồi, còn hít thở một bầu không khí với anh chắc sẽ nhồi máu co tim mất.
Cô nỉ non buông lời lạnh nhạt: “Không muốn.”
Tới công ty, Viễn Hi Đình giận dữ đập mạnh túi xách xuống bàn khiến những người khác đều giật mình, theo bản năng họ liền ngẩng mặt lên trố mắt nhìn cô.
Bạch Khởi hỏi: “Hi Đình, mới sớm ra đã ăn phải thuốc súng gì rồi?”
Cô liền giận