Qua hai ngày sau, Viễn Hi Đình được xuất viện về nhà.
Mặc dù, cô đã hạ sốt nhưng Cận Thời Xuyên lại không cho cô tới công ty vội, bắt cô ở nhà nghỉ ngơi thêm một hôm.
Ở nhà cả ngày không làm gì khiến Viễn Hi Đình cảm thấy chán chường.
Cho nên, buổi tối cô tự mình đích thân vào bếp nấu một bàn thức ăn thịnh soạn, sau đó lại lấy lí do muốn có không gian dành riêng cho hai người để dì Trương dẫn Nhiên Nhiên qua biệt thự chính với ông nội.
Trong khoảng thời gian chờ Cận Thời Xuyên trở về, lòng cô chợt nao nao.
Ánh mắt sầu ưu nhìn chăm chăm chai rượu vang đặt trên bàn, lòng thầm hạ quyết tâm hôm nay nhất định phải hỏi anh cho rõ ràng mọi chuyện.
Bao nhiêu ngày sống trong hoài nghi thật sự rất khổ sở.
“Cạch” lên một tiếng, cửa chính mở toang ra, Cận Thời Xuyên lịch lãm bước vào, việc đầu tiên anh làm là tìm kiếm thân ảnh Viễn Hi Đình đang nơi đâu.
Khi thấy cô ở trong nhà bếp, anh liền sải chân đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, đặt nụ hôn chớp nhoáng lên trên mái tóc vẫn còn thoang thoảng mùi dầu gội hương hoa nhài thơm mát của cô.
Hơi thở nóng rực của anh phà phà bên mang tai cô: “Có nhớ anh không?”
Cô nâng tay dịu dàng vu.ốt ve gò má anh, mỉm cười nhẹ: “Anh mau đi tắm đi, em chờ anh xuống rồi mình cùng ăn tối.”
“Được…” Anh âu yếm hôn nhẹ lên làn môi không chút phòng bị của cô rồi xoay người đi lên lầu.
Khi Cận Thời Xuyên quay trở lại, Viễn Hi Đình đã rót sẵn hai ly rượu vang đặt trên bàn, đồng thời tắt đi ánh đèn điện, thắp nến sáng lung linh.
Anh nghi hoặc hỏi: “Em hôm nay làm sao thế?”
Cô chỉ cười rồi nói vu vơ: “Lâu ngày thay đổi chút không khí thôi mà, anh không thích ư?”
“Không phải…” Anh ngồi xuống bên cạnh cô, nghiêng đầu dùng môi hôn nhẹ lên chóp mũi của cô.
“Anh rất thích.”
“Vậy được… cụng ly…” Cô đưa một ly rượu vào tay anh, sau đó lại nâng ly của mình lên, cụng ly, rồi ngẩng đầu uống một ngụm.
Cứ như thế, cô tìm đủ mọi lý do để ép anh uống say, còn bản thân chỉ nhấp vài ngụm.
Thấy anh đã say tới mức không biết trời cao đất dày gì nữa, cô liền đặt ly rượu xuống bàn, quắt mắt nhìn anh chăm chú, hỏi: “Cận Thời Xuyên… em hỏi anh, anh phải thành thật nói cho em biết.”
Anh gật đầu theo bản năng: “Được.”
Cô bặm môi, điều hoà nhịp thở rồi bắt đầu chất vấn: “Mười năm trước có phải anh cũng có mặt ở hiện trường tai nạn xe của cô ruột và chị gái em không?”
Hai mắt anh mơ màng nhìn cô, hơi thở có chút nặng nề, anh gật đầu thêm một cái.
“Phải.”
Cổ họng cô đột nhiên nghẹn lại khiến câu chữ mãi chẳng thể nào tuôn ra.
Cô căng thẳng tới mức tim đập tay run, người lạnh buốt.
Giữa lúc đó, anh đột nhiên gục đầu lên vai cô, mơ màng nói: “Đình Đình… anh xin lỗi…”
Tim Viễn Hi Đình thịch lên một tiếng, cõi lòng như vừa bị đâm một nhát, máu chảy ngược về tim.
Lồng ngực cô căng cứng khiến hô hấp đình trệ, cô há hốc miệng mất nửa ngày mới nói được nên lời.
“Tại sao… anh phải xin lỗi em…”
Đôi bờ vai anh bất chợt run lên bần bật, anh chầm chầm dựng thẳng người dậy, chăm chăm nhìn cô, trong hốc mắt của anh ẩn hiện một vài tia màu đỏ.
Cổ họng anh khô khan, cất lên thanh âm khản đặc: “Anh… thật sự… không cố ý… anh không ngờ… mình lại… như thế…”
Lời nói đứt đoạn khiến cô càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình.
Trái tim cô thắt chặt lại đầy đớn đau, cô run rẩy hỏi tiếp: “Năm đó tại sao anh lại lựa chọn ra nước ngoài? Chẳng phải anh đã nói với em là anh thích trường đại học T sao?”
Khoé môi Cận Thời Xuyên mấp máy lên xuống không biết bao nhiêu lần mới nói lên được thành tiếng: “Vì anh muốn chạy trốn…”
Hai hàm răng của cô liên tục va vào nhau, cô gân cổ rồi thu lòng bàn tay thành nắm đấm, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc.
“Vậy… anh chọn kết hôn hợp đồng và đối tốt với em là vì áy náy chuyện năm xưa phải không?”
Đôi bờ mi anh dần cụp sâu xuống, cái chớp mắt cũng thưa thớt dần đi, thần trí mơ màng như phiêu diêu trong mộng.
Anh không thể phân biệt nổi mình đang nói gì nữa, chỉ buông ra một chữ “ừm” rồi gục đầu xuống bàn thiếp đi.
Thâm tâm Viễn Hi Đình hoàn toàn sụp đổ.
Chính