Bệnh tình của Viễn Nhiên mỗi lúc một tốt hơn, cũng đã đến lúc Viễn Hi Đình thực hiện thoả thuận cùng anh tới gặp ông nội.
Hôm đó, cô mặc một chiếc đầm trắng đơn giản làm tôn lên vóc dáng cao gầy, lớp trang điểm nhẹ nhàng thanh tú, đủ để làm toát lên dáng vẻ trong trẻo và thuần khiết vốn có của cô, cuối cùng là kiểu tóc búi tròn trên đỉnh đầu, vừa gọn gàng vừa có điểm nhấn.
Suốt cả quãng đường, cả anh và cô đều lặng thing không nói bất cứ điều gì, bầu không khí trong xe vừa miễn cưỡng vừa ngột ngạt không thể thở được.
Viễn Hi Đình có cảm giác Cận Thời Xuyên dường như đã quay trở về con người lạnh lùng trước khi họ gặp nhau, thậm chí còn cao lãnh hơn trước, tưởng chừng như một nhịp thở mạnh cũng đủ để đóng băng tất cả mọi thứ.
Trái tim cô đập thình thịch rộn ràng, cơ thể cô không ngừng run lên bần bật, cảm giác lo âu tạo nên sự căng thẳng tràn ngập khắp lục phủ ngũ tạng.
Cô không dám ngoảnh sang quan sát biểu tình trên gương mặt anh tại thời điểm này, chỉ có thể giả vờ như đang say sưa ngắm nghía quang cảnh thành phố bên ngoài cửa xe, nhưng thực ra lại chẳng có bất cứ thứ gì lọt vào mắt, vì trong đáy mắt sâu thẳm là cả một thước phim rối rắm của cuộc đời cô.
Năm mười lăm tuổi cô gặp anh, hai người trở thành bạn cùng bàn, tiếp xúc lâu dần hình thành sự rung động, sau đó là nảy sinh tình cảm với đối phương.
Cứ ngỡ tình cảm của mình chỉ là đơn phương thầm kín, nên cô luôn dè dặt che giấu đi, nhưng thật không ngờ, vào một ngày trời mưa tầm tã, cô không mang theo ô, anh bước tới như một chàng hoàng tử bạch mã trong mưa, dịu dàng cầm theo chiếc ô màu xám che đi những hạt mưa trĩu hạt đang rơi lộp bộp trên đầu cô, giây phút ấy trái tim cô một lần nữa đập rộn ràng không kiểm soát.
Hai người cùng nhau sánh bước trong tiếng mưa rơi rả rích, đột nhiên anh gọi tên cô: “Viễn Hi Đình…”
“Sao thế?” Cô ngoảnh mặt lên nhìn anh, ánh mắt trong sáng như hàng vạn vì sao tề tụ, khoảng cách gần trong gang tấc khiến cô có thể nhìn rõ ràng gương mặt tuấn lãng của anh.
Dường như không gian và thời gian ngừng trôi tại thời điểm ấy.
Dưới không gian nhỏ của chiếc ô, hơi thở của cả hai như quyện lẫn vào nhau, ánh mắt đầy thâm tình nhìn nhau không chớp.
Cận Thời Xuyên nghiêm túc nói: “Tớ thích cậu, thích cậu từ giây phút cậu nắm tay tớ chạy khắp các con ngõ, thích từng hành động nhỏ nhặt hằng ngày của cậu.
Cậu… có đồng ý… ở bên tớ hay không?”
Viễn Hi Đình mừng đến phát khóc nhưng cũng may cô phản ứng nhanh nên kìm nén được, chỉ là tròng mắt hơi ươn ướt.
Giọng nói của cô nghẹn ngào: “Mình đồng ý.
Mình cũng thích cậu…”
Đó hẳn là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời tối tăm của cô.
Anh giống như một vệt sáng nhiệm màu giõi lối để cô đi, là phép màu cuộc sống dìu đỡ cô trong những tháng năm tăm tối khổ cực nhất.
Vì thời điểm ấy, mẹ cô vừa qua đời vì bạo bệnh, hai chị em cô bị chính cha ruột ghét bỏ đuổi ra khỏi nhà, cô ruột vì muốn bảo vệ cho cháu gái mà cũng bị anh trai mình từ mặt, ba cô cháu chỉ có thể dắt díu nhau ra ngoài thuê phòng, tiền chi tiêu hàng tháng phải phụ thuộc vào đồng lương nhân viên văn phòng ít ỏi của cô ruột.
Nghĩ tới đây, trong lòng Viễn Hi Đình vừa ngọt ngào vừa chua xót, nước mắt cũng rơi mà khoé miệng cũng nhoẻn cười.
Cô cố lắc đầu đánh tan đi mọi suy nghĩ trong tâm trí, sau đó bấm nút mở cửa kính xe, gió lạnh ùa vào trong, phả lên mặt, khiến tinh thần của cô như được không khí gột rửa thanh lọc vậy.
Một lần nữa cô đứng trước căn biệt thự xa hoa bạc tỷ của nhà họ Cận, tâm tình cô có chút phức tạp, cảm giác bất an trồi lên dự cảm xấu.
Cô đứng ngẩn ở đó một lúc, hít thở sâu rồi mới đi vào trong.
Cận Thời Xuyên vẫn không nói năng gì, chỉ sải chân bước đi phía trước cô.
Bởi vì chân anh dài, bước đi dõng dạc, khiến cô phải chạy bước nhỏ mới đuổi theo kịp.
Họ vừa bước qua ngưỡng cửa chính của thủ phủ, hai dãy người hầu đã xếp hàng ngay ngắn kính cẩn cúi chào: “Thiếu gia…”
Viễn Hi Đình đảo mắt nhìn xung quanh căn nhà, thiết kế theo phong cách Á-Âu kết hợp, pha lẫn hài hoà giữa cổ điển và hiện đại, gang màu chủ đạo là nâu trầm đan xen với màu trắng hơi ngả đục, mỗi một chi tiết đều được chạm khắc tỉ mỉ, tuyệt đối không có chuyện qua loa.
Nội thất bày biện vừa phong phú vừa choáng ngợp, nếu không phải là gốm sứ cổ xưa thì cũng là đồ gỗ hạng xa xỉ, cảm giác như chỉ cần vô tình làm xước một bảo vật nào đó thôi, số tiền đền bù đủ khiến cô ăn cơm chan nước tương cả đời.
Đột nhiên cô đụng phải một cục thịt to bự khiến cơ thể chếnh choáng như sắp ngã, cô còn chưa kịp định thần đã bị ánh mắt sắc lạnh của ông cụ ngồi trên ghế sô pha dòm tới doạ cho sợ.
Bây giờ thì cô mới biết, thần thái đỉnh chóp của Cận Thời Xuyên được thừa hưởng từ ông nội, chỉ là một ánh mắt cũng đủ khiến người ta nhớ mãi không quên.
Cận Thời Xuyên nhíu mày nhìn cô một cái như muốn trách cô đi đứng không nhìn đường rồi va phải anh, sau đó lại quay sang kính cẩn nói: “Thưa ông, cháu dẫn vợ mới cưới về ra mắt ạ.
Đây là giấy chứng nhận kết hôn của hai chúng cháu.”
Anh