Cận Thời Xuyên đích thân lái xe đưa Viễn Hi Đình tới công ty.
Vì không muốn đồng nghiệp nhìn thấy nên cô bắt anh phải quẹo vào một con hẻm nhỏ gần sảnh tập đoàn Cận Thị.
Lúc cô muốn mở cửa xuống xe, anh đột nhiên túm lấy tay kéo lại.
“Có phải em quên gì rồi không?”
Viễn Hi Đình ngơ ngác nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt thoạt qua gương mặt anh một cái, rồi bật cười: “Tối qua còn chưa đủ à?”
Cận Thời Xuyên nghiêm nghị nhìn cô, lúc anh nghiêm túc thần thái cực kì đỉnh cao, khiến người đối diện không thể rời mắt.
“Tối qua là tối qua, sáng nay là sáng nay…“
Cô bất lực lắc đầu, khoé môi tủm tỉm cười, đảo mắt nhìn xung quanh, xác nhận không có ai, liền nhớm người sang phía anh, hôn nhẹ một cái lên gò má.
Sau đó nhanh chóng mở cửa xe rồi bước xuống, vẫy vẫy tay: “Em đi nhé! Tạm biệt.”
Nhưng cô lại quên mất một điều là anh và cô cùng tới một nơi, khi cô đang đứng chờ thang máy, thì anh cũng vừa lúc đi tới.
Một luồng người đông đúc theo phản xạ liền vẽ nên một đường cong tựa như vệt sóng, trừ ra một con đường thông thoáng cho vị tổng giám đốc cao cao tại thượng đi vào.
Tay anh đút túi quần, bước đi đầy tự tin, khoan thai và mạnh mẽ, ánh mắt nhìn thẳng, sắc lạnh và cao ngạo, nhưng lại khiến bao trái tim mỹ nữ rạo rực.
Cửa thang máy vừa mở, anh liền sải bước đi vào trong, Tần Dữ nhanh tay kéo Viễn Hi Đình theo ngay sau đó, trong chớp mắt, cửa tự động đóng kín lại, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Tần Dữ giật mình buông tay cô ra: “Xin lỗi thiếu phu nhân, mạo phạm rồi…”
Cận Thời Xuyên ho khan một tiếng: “Tần Dữ, cậu có thấy mình hơi dư thừa không?”
Mặt Tần Dữ méo xệch, đúng là làm ơn mắc oán mà.
Nhưng anh ta nào dám nói thật lòng mình, chỉ có thể lùi về sau, nép sang một góc: “Ông chủ, cứ xem tôi như là người vô hình đi.”
Không cần phải nói, Cận Thời Xuyên cũng chẳng để Tần Dữ vào mắt, anh trực tiếp nắm lấy bàn tay Viễn Hi Đình, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô.
Viễn Hi Đình không chút phòng bị, khi hơi thở của anh sà tới, liền hốt hoảng mở to hai mắt ra: “Anh… làm gì thế? Ở đây là… công ty đó…”
Cận Thời Xuyên tỏ vẻ thờ ơ, như thể mọi chuyện không liên quan gì tới mình.
“Lần sau em hôn tạm biệt anh thì nên lâu hơn một chút… như thế mới khiến anh cảm thấy đủ… Con người anh theo chủ nghĩa hoàn hảo, không đầy đủ là không thoả mãn.”
Mặt cô đỏ lựng, mang tai nóng ran, bàn tay vã cả mồ hôi.
Tần Dữ đứng phía sau ăn đủ cơm chó, khiến anh ta sắp phi thăng đến nơi rồi.
Lòng anh ta thét gào dữ dội: Đây có còn là ông chủ của mình nữa hay không vậy?
Ông chủ mà anh ta biết là người cực kì cao lãnh, không bao giờ để lộ cảm xúc ra ngoài, nay lại trước mặt anh ta ân ái với phu nhân ư?
Anh ta không biết là nên khóc hay nên cười…
Hai mắt Tần Dữ mở to, muốn nhìn thật kĩ người đàn ông phía trước mặt.
Cận Thời Xuyên dường như đã lột bỏ hoàn toàn lớp mặt nạ lạnh như băng của mọi khi, thay vào đó là sự thâm tình và dịu dàng tràn ngập.
Anh ta không dám tin vào mắt mình, liền tự mình véo một cái thật mạnh lên cánh tay.
Ui cha… đau thật…
Tức là những gì anh ta vừa nhìn thấy không phải giả.
“Ting… ting…” hai tiếng, cửa thang máy mở toang ra, Viễn Hi Đình giật mình thu tay về.
Phía trước là một tán đồng nghiệp đang nghi hoặc nhìn cô chằm chằm, cô liền cúi đầu khom lưng, nói: “Cảm ơn Cận tổng đã nhắc nhở.
Tôi đã biết rõ lỗi của mình rồi…”
Nói xong, cô vội vã bước ra khỏi thang máy, không dám ngoái đầu nhìn lại, càng không biết là anh đang lén nhìn cô và cong cong khoé môi như vừa cười.
Viễn Hi Đình mới tới phòng làm việc đã bị Cao Lâm Mạt và Lục Hạ nhào tới ôm chầm lấy, khiến cô muốn nghẹt thở.
“Hi Đình… cuối cùng cô cũng chịu quay lại rồi, không có cô… hai chúng tôi sắp chết vì đống công việc ngập đầu kia rồi.”
Cô thở dài, bày ra vẻ mặt dài thọng: “Hazza… tôi cứ tưởng hai người nhớ tôi, hoá ra là chỉ muốn dùng tôi làm robot giảm áp lực công việc thôi à…”
Lục