Cô ấy có thể biết vài chuyện ít người biết thì cũng không lạ. Chút bản lĩnh này cũng không có thì sao có thể làm phó tổng giám đốc Ody?
"Có lẽ cô cũng sẽ không tin đâu, gương mặt của cô và vị hôn thê đã qua đời của Mặc Tử Hân – Vân Nặc giống nhau như đúc! Cô nghe cho kỹ nhé, là giống như đúc! Chứ không phải là hao hao!" Mộc Nhược Na lấy iPad mở cho Cố Hề Hề xem hình Vân Nặc.
Vân Nặc từng là nữ thần hoa khôi ở trường M, muốn xem hình cô ấy hoàn toàn không khó. Trang mạng điện tử trường M còn lưu trữ rất nhiều hình của cô ấy, đơn giản vì những hoa khôi các khóa khác hoàn toàn không cùng cấp bậc với Vân Nặc.
Khoảnh khắc Cố Hề Hề thấy hình của Vân Nặc, cả người tựa như bị sét đánh, lập tức ngồi bật dậy: "Sao có thể? Đây là quá giống nhau!"
Ngón tay Cố Hề Hề chạm lên màn hình, không ngừng phóng to. Cô càng nhìn càng kinh hãi.. Giống như đúc, thật sự là giống nhau như từ một khuôn đúc ra!
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Cố Hề Hề ngơ ngác không biết nói gì.
"Tôi là một người xa lạ còn kinh ngạc như vậy, thì cô nghĩ Mặc Tử Hân nhìn cô sẽ là biểu tình như thế nào?" Mộc Nhược Na nhắc nhở Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề bỗng nhiên cứng đờ, trong đầu lập tức nhớ lại hình ảnh lúc cô và Mặc Tử Hân gặp nhau.
Không sai!
Lần đầu tiên cô gặp Mặc Tử Hân, ánh mắt anh ta quả thật rất kỳ lạ, muốn nói gì nhưng lại thôi. Không phải anh ta xem cô thành Vân Nặc chứ?
Trời đất chứng giám, cô là Cố Hề Hề!
Nhưng cô được nhận nuôi.. Chẳng lẽ..
Trong đầu Cố Hề Hề nhanh chóng nảy sinh ra vài suy đoán, nhưng sau đó lập tức gạt bỏ!
Mặc dù hiện tại Vân gia không được thịnh vượng, sản nghiệp không còn to lớn như trước kia, phải lui về tại một thành phố nhỏ sinh sống, tuy nhiên Vân gia là một gia tộc có lịch sử cả trăm năm, tuyệt đối không làm ra chuyện vứt bỏ con cháu!
Vì vậy cô và Vân gia tuyệt đối không thể có quan hệ gì!
Cố Hề Hề rũ mắt, bất kể thế nào thì người mẹ hiện tại của cô là Giản Tiếu. Cô cũng không muốn có thêm người mẹ thứ hai!
Cố Hề Hề trả lại iPad cho Mộc Nhược Na, nhưng trong lòng không khỏi hiếu kỳ nên liền quấn lấy Mộc Nhược Na hỏi đủ chuyện. Mộc Nhược Na cũng muốn dời đi sự chú ý của Cố Hề Hề, nên rất nhiệt tình kể chuyện Vân Nặc.
Khi nghe được Mặc Tử Hân yêu tha thiết Vân Nặc, dù vị hôn thê đã qua đời hai năm nhưng vẫn không đổi lòng, ấn tượng của Cố Hề Hề đối với anh ta đã thay đổi.
Cô quả thật cũng chưa từng thắc mắc tại sao Mặc Tử Hân lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô. Trên đời này thật sự rất khó tìm được người đàn ông si tình chung thủy như vậy! Đặc biệt khi bản thân Mặc Tử Hân cũng là một người đàn ông ưu tú!
Cố Hề Hề cảm thấy các điều khoản trong kế hoạch hợp tác mà cô phụ trách có chút khi dễ anh ta. Người ta cũng đáng thương như vậy mà.. Nhưng bản thảo kế hoạch đó đã được Doãn Tư Thần duyệt thông qua và in ra, muốn sửa đổi là không thể rồi!
Nhờ Mộc Nhược Na đánh lạc hướng và dời đi sự chú ý, Cố Hề Hề không còn nghĩ ngợi chuyện buồn nữa, ngược lại chìm vào giấc ngủ rất dễ dàng. Hai người nằm chung một giường, an tĩnh nghỉ ngơi.
Đêm nay có lẽ người ngủ ngon nhất là Cố Hề Hề.
Buổi sáng hôm sau, Cố Hề Hề tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu, tinh thần sảng khoái kéo Mộc Nhược Na trở lại khu một. Lúc trở lại đã thấy Lâm Tiểu Nhã vẻ mặt bất mãn, đang đứng chờ cô.
Tối qua hưởng thụ một đêm vất vả, giờ còn có sức đứng đây chờ cô? Đây là muốn khoe khoang?
Sau khi nghe được chuyện tình của Mặc Tử Hân và Vân Nặc, ấn tượng của Cố Hề Hề đối với Lâm Tiểu Nhã và Doãn Tư Thần lại cực kỳ tệ hại, tưởng như đánh cho cái gọi là tình yêu của hai người số điểm tệ nhất chưa từng có!
Thôi thì Lâm Tiểu Nhã còn đỡ một chút. Vì dù sao là một người sắp chết, cô ta cũng đều nói lời thật lòng.
Vì Cố Hề Hề hoàn toàn tin rằng Lâm Tiểu Nhã bị ung thư, nên đối với những yêu cầu quá đáng của Lâm Tiểu Nhã chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng Doãn Tư Thần đâu rồi?
Anh vẫn thản nhiên tiếp nhận sự sắp xếp đêm qua, vậy càng chứng minh rõ anh đối với mình chỉ là chịu trách nhiệm mà thôi!
Nhận thức điều này, dù không nói ra nhưng trong lòng Cố Hề Hề vẫn cảm thấy mất mát. Có thể do đã chuẩn bị trước tâm lý nên cũng không khó chịu lắm. Hôm qua khi nghe Lâm Tiểu Nhã chủ động cầu xin, cô thật sự khó chịu, nhưng đến hôm nay dường như có thể buông bỏ được rồi.
Lâm Tiểu Nhã từ xa thấy Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na ngồi trên xe ngắm cảnh đang tới, cô ta vội vàng chạy đến, tức giận hỏi dồn dập: "Cố Hề Hề, rốt cuộc cậu có ý gì? Nếu đã cho tôi thẻ mở cửa phòng, tại sao còn giữ lấy Doãn Tư Thần mà không cho anh ấy trở vào phòng?"
Hả? Lâm Tiểu Nhã nói gì? Tối qua Doãn Tư Thần không trở về phòng?
Nghe được tin này, không biết tại sao Cố Hề Hề lại thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
"Cô ở đây hét cái gì?" Mộc Nhược Na bất bình lên tiếng: "Tối qua hai chúng tôi nghỉ chung một phòng, cô muốn đổ thừa cho ai? Không cần biết cô và Doãn Tư Thần trước kia yêu nhau thế nào, hiện tại còn yêu nhau hay không bỏ được nhau, nhưng Cố Hề Hề mới là thiếu phu nhân của Doãn gia! Có ai đời đi làm tiểu tam còn dám vác mặt đến hỏi vợ người ta sao lại giữ chồng, cô thật khiến người khác phải mở rộng tầm mắt đó!"
Lời nói của Mộc Nhược Na trực tiếp lại dứt khoát, nghe mà như tưởng như đang bị tát bạt tai