"Hề Hề, là dì, mẹ của Trạch Cương đây. Dì vừa tới thành phố N, dì có thể gặp con một chút không?" Một giọng phụ nữ trung niên truyền qua điện thoại.
Cố Hề Hề nhíu mày khó chịu, cô lập tức nhớ đến khi bị Lâm Tiểu Nhã gài bẫy mất đi lần đầu tiên, ngày hôm sau mẹ của Triệu Trạch Cương đích thân gọi cho cô, yêu cầu cô rời khỏi hắn ta.
Giờ mình đã làm theo ý bà ta rồi, bà ta còn muốn gặp mình để làm gì?
Cố Hề Hề định mở miệng cự tuyệt, đối phương đột nhiên nghẹn ngào nói: "Chuyện trước đây là dì không đúng, là dì hiểu lầm con! Hề Hề, con là cô gái tốt, tất cả là do dì sai! Dì vốn định đến Cố gia để xin lỗi con, nhưng mà nghe nói Cố gia đã.. Dì cũng không gặp được ba mẹ con, nên giờ chỉ muốn gặp con để nói xin lỗi! Hề Hề, con có thể gặp dì một chút không? Dì chỉ muốn gặp con nói một lời xin lỗi mà thôi!"
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Cố Hề Hề nhẹ nhàng thở dài: "Dì, mọi chuyện đã qua không còn quan trọng. Tôi và Triệu Trạch Cương cũng không còn quan hệ gì nữa, anh ta đã có bạn gái mới, tôi cũng có gia đình của riêng mình. Xin lỗi, tôi không thể gặp dì."
Cố Hề Hề định cúp máy, đầu dây bên kia lại truyền đến âm thanh nỉ non đáng thương: "Hề Hề, dì.. dì vừa đến thành phố N, tiền trong túi xách bị người ta trộm mất.. Dì gọi cho Trạch Cương rất nhiều lần nhưng nó không bắt máy! Hề Hề.. con xem, con có thể giúp dì một bữa cơm?"
Cái gì?
Cố Hề Hề tức khắc cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
Triệu Trạch Cương đang làm cái gì?
Mẹ hắn đã tới thành phố N, nhưng hắn không biết? Hắn vậy mà để mẹ của mình một bữa cơm cũng không có tiền ăn?
Cố Hề Hề càng thêm khinh bỉ Triệu Trạch Cương, nhưng cô cũng không muốn vì vậy mà trút giận lên người thân của hắn, vả lại.. suy cho cùng cô vẫn là không nhẫn tâm, dù nói thế nào đi nữa thì trước đây thời gian ở bên nhau, Triệu Trạch Cương quả thật đã từng vì cô mà đấu tranh lại với gia đình của hắn.
Thôi thì xem như mình tích phúc đức vì đứa con sắp chào đời, giúp bà ta có một bữa cơm cũng được.
Cố Hề Hề đồng ý đi gặp mặt, lúc này đối phương mới chịu cúp máy. Cô liền thay một bộ đồ bầu rộng rãi thoải mái, tay mang túi xách rồi ra ngoài cùng trợ lý.
Cố Hề Hề vừa đến chỗ hẹn, thì thấy một người phụ nữ trung niên, ánh mắt rụt rè lại có vẻ nôn nóng chờ đợi ở đó.
Cố Hề Hề thấy bà ta, đáy lòng thở dài một tiếng thương cảm, tiến lên chủ động chào hỏi: "Dì.."
Người phụ nữ trung niên này là mẹ của Triệu Trạch Cương. Trước đây mỗi lần gặp bà ta, ít nhiều cô đều cảm thấy bà ta có diện mạo hơn người, nhưng không biết có phải giờ đây đã quen mắt với Doãn lão phu nhân ung dung khí thế và cả một Doãn Tư Thần bá đạo tà mị, mà tiêu chuẩn đánh giá ngoại hình của cô với người khác từ trong tiềm thức cũng thay đổi.
Đột nhiên cô phát hiện, người phụ nữ trung niên trước mặt mình bất quá cũng chỉ là một người đàn bà dung mạo bình thường.
"Hề Hề!" Mẹ của Triệu Trạch Cương nhìn thấy Cố Hề Hề đến, vẻ mặt lộ rõ vui sướng liền đứng dậy.
Bà ta định duỗi tay kéo cô lại, trợ lý Tiểu Vương đã bước tới ngăn cản: "Vui lòng không đến quá gần thiếu phu nhân."
Ánh mắt sắc bén của Tiểu Vương làm bà ta kinh hãi, theo phản xạ rút tay lại.
"Tiểu Vương, em đi đến quầy thu ngân thanh toán trước phần cơm của bà ấy đi." Cố Hề Hề nói xong thì đi đến bàn ngồi xuống. Càng ngày cô càng cảm giác được mình trở nên nặng nề, cơ thể dễ cảm thấy mệt mỏi hơn.
Tiểu Vương nghe lệnh liền đi tính tiền tại quầy thu ngân ở trong, tầm nhìn từ chỗ đó sẽ không thấy được bàn ăn này.
Mẹ của Triệu Trạch Cương nói với vẻ ngượng ngùng: "Hề Hề, thật sự xin lỗi con, chuyện trước đây.."
Bà ta chưa kịp nói xong thì Cố Hề Hề đã ngắt lời: "Chuyện trước đây đã qua rồi, mọi chuyện giờ rất tốt như dì đã thấy, lời xin lỗi của dì tôi đã nghe, tiền cơm đã thanh toán. Nếu không còn gì khác thì tôi xin phép đi trước. Triệu Trạch Cương và tôi giờ đã không còn quan hệ gì nữa, sau này dù xảy ra chuyện gì cũng xin đừng gọi tôi, tôi không có nghĩa vụ phải chăm sóc mẹ của anh ta!"
Những lời này Cố Hề Hề nói ra không hề e dè khách khí. Đây cũng là lời thật lòng của cô!
Cố Hề Hề trước mặt bà ta bây giờ là thiếu phu nhân của Doãn gia, chứ không còn là một Cố Hề Hề yếu đuối như ngày xưa.
Bữa cơm này xem như hoàn toàn chấm dứt duyên phận giữa hai người.
Cố Hề Hề định đứng lên muốn xoay người rời khỏi thì nghe được tiếng động bên ngoài truyền vào, cô liền nhìn thấy một người chạy đến quỳ gối trước mặt cô. Cô hơi hoảng sợ nên ngồi yên ở vị trí cũ!
"Hề Hề, anh biết sai rồi! Em hãy tha thứ cho anh đi!" Triệu Trạch Cương ngẩng đầu nhìn Cố Hề Hề, mặt hắn ta nước mắt nước mũi giàn giụa làm cô cảm thấy ghê tởm.
Triệu Trạch Cương?
Cố Hề Hề quay đầu nhìn mẹ của Triệu Trạch Cương!
Không phải bà ta nói vì không tìm được Triệu Trạch Cương nên không có tiền trả bữa cơm này sao? Hóa ra vì Triệu Trạch Cương biết sẽ không thể hẹn được mình, cho nên nhờ mẹ hắn nói dối gạt mình ra đây!
Ha hả.. Mình lại một lần nữa bị người khác lừa gạt!
Có phải Triệu Trạch Cương và cả người thân của hắn đều cho rằng mình ngu ngốc hay không? Họ lại hùa nhau trêu chọc khi dễ mình?
Cố Hề Hề tức giận không muốn nghe bất kỳ lời nào của Triệu Trạch Cương, cô đứng lên xoay người muốn bỏ đi.
Triệu Trạch Cương nhất định ôm chân Cố Hề Hề, sống chết cũng bám chắc không để cô đi.
Cố Hề Hề muốn giãy giụa nhưng lại sợ giằng co qua lại sẽ ảnh hưởng đứa con trong bụng nên đành mặc kệ: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?" Cố Hề Hề lạnh lùng hỏi.
"Hề Hề, hôm đó anh thật sự không cố ý chọc giận