Cố Hề Hề than một nhẹ một tiếng trong lòng, rồi trấn tĩnh tâm tình lại, cô cùng Tiểu Vương ra ngoài, chỉ mang một vệ sĩ và tài xế.
Thật ra việc cấm túc cũng không ảnh hưởng đến Cố Hề Hề, đối với cô thì những ngày qua rất đơn giản, ở nhà đọc sách, tưới hoa, chăm sóc cây cối, và thời gian trôi qua rất mau.
Chỉ là cô nghĩ đến cô nhóc trợ lý hay đi theo mình thì có chút áy náy, giờ thì có thể dẫn cô nhóc này đi ra ngoài chơi, đúng là rất cao hứng.
Tài xế đưa hai người đến trung tâm thương mại mà Tiểu Vương nói, nơi này vừa được khai trương nên khách vô đông nghẹt. Dù rằng không phải ai vào đây cũng đều có khả năng mua những mặt hàng xa xỉ này, có những món đồ đắt đến mức họ để dành tiền cả năm vẫn không thể mua nổi.. Đa số khách đến đây chỉ để nhìn ngắm là chính!
Cố Hề Hề vừa bước vào lầu một bên trong trung tâm, liền nhìn thấy một nhóm nhân viên mặc âu phục màu xám đến trước mặt cô, cúi chào: "Xin hỏi cô là Cố tiểu thư?"
"Tôi là Cố Hề Hề, mọi người là.." Cố Hề Hề ngạc nhiên, cô không phải người nổi tiếng hay diễn viên ca sĩ gì, danh phận Doãn thiếu phu nhân cũng rất ít người biết, sao họ lại nhận ra cô?
"Chúng tôi được lệnh của tổng giám đốc, đến tiếp đón Cố tiểu thư." Người đứng đầu lễ phép trả lời: "Tổng giám đốc dặn dò hôm nay khách đến trung tâm sẽ rất đông, tiểu thư lại đang có thai nên sẽ không thuận tiện, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc tiểu thư trong thời gian tiểu thư tham quan tại trung tâm."
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Cố Hề Hề càng kinh ngạc hơn: "Tổng giám đốc của mọi người là.."
"Mặc tổng, Mặc Tử Hân!" Đối phương trả lời.
Cố Hề Hề trong chốc lát chợt hiểu, thì ra là anh ta!
"Vậy thì phiền Mặc tổng lo lắng rồi." Cố Hề Hề cười nói.
Cố Hề Hề không biết tại sao Mặc Tử Hân biết hôm nay cô sẽ đến, cô càng không nghĩ tới trung tâm thương mại này thuộc sở hữu của Mặc gia, thôi thì cô cũng không quan tâm. Hôm nay cô đến đây chỉ muốn giải khuây, không nghĩ mình sẽ tìm người có quyền thế để dựa dẫm hay trèo cao!
Lúc này Mặc Tử Hân đang ở trong phòng làm việc trên tầng cao nhất của trung tâm, anh đang nói chuyện điện thoại với người của Vân gia: "Bá phụ, con rất xin lỗi nhưng nếu cô ấy không đồng ý, con cũng không có cách giúp người gặp cô ấy được. Huống hồ cô ấy có quan hệ gì với Vân gia hay không, còn chưa xác định được."
Đối phương bên kia là Vân lão gia, cha của Vân Nặc.
Người của Vân gia từ lúc nghe được Vân Tiêu Tình kể chuyện về Cố Hề Hề, tất cả đều kích động nôn nóng muốn đến thành phố N gặp cô, nhưng Mặc Tử Hân vẫn nhất quyết từ chối thỉnh cầu này.
"Bá phụ, tâm trạng của người con rất hiểu. Con đã gặp Cố Hề Hề vài lần, đó là một cô gái quật cường mạnh mẽ nhưng lại e dè những mối quan hệ phiền phức. Nếu bá phụ và mọi người đến bất ngờ như vậy, có thể sẽ làm cô ấy sợ hãi và muốn trốn tránh. Hiện tại dù sao cô ấy cũng là thiếu phu nhân của Doãn gia, chỉ cần cô ấy muốn thì Doãn gia có thể mang cô ấy đi bất kỳ đâu! Đến lúc đó.." Mặc Tử Hân nói đến đây liền ngừng lại.
Người khéo léo không cần phải nói quá nhiều, đối phương tự khắc hiểu.
Quả nhiên trong điện thoại truyền đến tiếng thở dài bất đắc dĩ: "Tử Hân, bá phụ hiểu điều con nói. Chỉ là đã hai năm rồi, con cũng thấy bá mẫu của con vì Nặc Nặc mà u buồn sinh bệnh. Dù Cố tiểu thư này không có quan hệ gì với Vân gia, bá phụ và bá mẫu đều muốn nhận cô bé làm con nuôi. Con có thể giúp bá phụ gặp cô bé này không? Tử Hân, may mắn lớn nhất trong đời hai vợ chồng ta là có được con làm con rể, nhưng điều bất hạnh lớn nhất.. chính là chúng ta cũng phải xin lỗi con! Nặc Nặc không có phước được gả cho con, vợ chồng ta cảm thấy thật có lỗi."
Mặc Tử Hân nghe giọng nói thương tâm của Vân lão gia, ánh mắt màu lam của anh khẽ nhíu lại, đáy mắt thoáng vẻ đau lòng.
"Dạ được, con sẽ cố gắng." Mặc Tử Hân nói: "Nhưng con không thể hứa trước điều gì. Vì cô ấy là người không để tâm đến địa vị hay phú quý, con không biết điều gì mới có thể khiến cô ấy động tâm. Bây giờ tiền tài, danh vọng hay quyền lực thì cô ấy đều không thiếu, có lẽ con sẽ thử dùng cách khác."
Khi cúp điện thoại xong, Mặc Tử Hân cảm thấy đau đầu, liền xoa xoa vào huyệt thái dương của mình.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Mặc Tử Hân nhẹ nhàng nói: "Vào đi."
Cửa phòng bị đẩy ra, Mặc Tử Huyên bước vào, cô mặc một bộ váy công sở trang nhã. Cô nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Mặc Tử Hân, lập tức nói: "Anh hai, bên Vân gia lại gọi đến à?"
"Đúng vậy, lần này là lần thứ hai mươi rồi.." Mặc Tử Hân bất đắc dĩ nói: "Anh cũng không biết còn có thể ngăn cản bao lâu nữa. À, Cố Hề Hề sao rồi?"
"Anh yên tâm, đã cử vài người đi theo. Huống hồ cô ấy cũng mang theo vệ sĩ và trợ lý riêng nữa." Mặc Tử Huyên ngồi xuống, nói: "Anh hai, em muốn hỏi anh một chuyện."
"Nói đi." Mặc Tử Hân gật gật đầu, đối với cô em gái này thì trước giờ anh đều rất thương yêu nuông chiều.
"Nghe nói lúc người của Doãn Tư Thần điều tra một vụ việc, anh đã chủ động nhờ quan hệ của mình để giúp họ?" Mặc Tử Huyên cười cười, nói: "Anh hai, việc này không giống phong cách của anh chút nào! Anh đâu phải người thích lo chuyện của người khác. Vả lại dù Doãn gia không có anh giúp, sớm muộn họ cũng tìm ra được chân tướng, vậy việc anh làm không phải dư thừa sao?"
"Có lẽ vì anh không nỡ nhìn thấy cô ấy bị cấm túc." Mặc Tử Hân hơi mỉm cười trả lời: "Sao? Em thấy việc này có gì không ổn?"
Mặc Tử Huyên từ tốn nói: "Em chỉ muốn làm rõ một chút, anh hai của em có phải vì khuôn mặt của Cố Hề Hề mà thích cô ấy, vì có câu yêu ai thì yêu cả