Cố Hề Hề khẽ cười: "Làm bạn với anh là tôi trèo cao rồi!"
Ánh mắt Mặc Tử Hân liễm diễm, mỉm cười: "Không, tôi mới là người trèo cao."
Cố Hề Hề suy nghĩ, cô và Mặc Tử Hân không cần thiết phải đối đầu. Vả lại sau này không chừng phải nhờ đến Mặc Tử Hân hỗ trợ, cô cũng không muốn tự tuyệt đường lui của mình. Bề ngoài tuy thế lực của Mặc gia không hùng mạnh như tập đoàn Doãn thị, nhưng lại là đối thủ duy nhất có thể ngăn cản sự cường bá của tập đoàn Doãn thị.
Mình và Mặc gia vốn dĩ không có khúc mắc gì, hiện tại không phải kẻ địch, cũng không phải bằng hữu. Nếu Mặc Tử Hân chủ động ngỏ ý làm bằng hữu, dù anh ta có mục đích gì thì mình cũng nên dĩ hòa vi quý.
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Không mích lòng ai, cũng không cần làm thân với ai. Biết đâu đến lúc mấu chốt nhờ vào gương mặt giống Nặc Nặc mà mình lại được người khác tận tình giúp đỡ.
Nghĩ vậy, Cố Hề Hề lập tức trả lời: "Được, Mặc tổng đã nói như vậy, tôi sao còn có thể cự tuyệt?"
"Còn gọi là Mặc tổng?" Ánh mắt màu lam của Mặc Tử Hân tràn đầy ý cười.
"Mặc Tử Hân." Cố Hề Hề liền sửa lại lời nói.
Khoảnh khắc Cố Hề Hề nói đến ba chữ này, đồng tử Mặc Tử Hân nháy mắt co rút lại một chút. Anh nhớ như in lần đầu gặp Vân Nặc, cô ấy cũng gọi tên anh một cách nhẹ nhàng như vậy.
Nặc Nặc, em có thể nói cho anh biết, rốt cuộc thì Cố Hề Hề có phải là phân thân của em không? Vì sao trên người cô ấy luôn thấp thoáng bóng dáng của em?
Vì sao hai người xa lạ lại có quá nhiều điều giống nhau? Nếu là do trùng hợp, không phải sự trùng hợp này quá lớn sao? Giữa em và cô ấy, nếu không tính đến sự khác biệt tính cách, sức khoẻ thân thể, còn lại quả thật.. giống nhau như đúc!
"Thật ngại quá, tôi phải về rồi." Cố Hề Hề nhìn đồng hồ đeo tay, đã là giữa trưa, cô đến đây cũng hết một buổi sáng, cũng nên trở về.
Đáy mắt Mặc Tử Hân hiện lên một tia tiếc nuối, nhưng Cố Hề Hề vừa mới buông cảnh giác, anh không muốn làm Cố Hề Hề lần nữa trở nên xa cách với anh, vì vậy đành gật đầu nói: "Tôi cho người đưa em trở về."
Cố Hề Hề lắc đầu: "Không cần đâu, tôi có tài xế."
Cố Hề Hề chậm rãi đứng lên, tay phải vô thức đỡ lấy eo của mình.
"Sao vậy? Em thấy không thoải mái?" Mặc Tử Hân nhạy bén quan sát: "Để tôi gọi bác sĩ kiểm tra cho em?"
"Không sao, cảm ơn anh. Chỉ là mấy ngày nay tôi thấy cơ thể mình ngày càng nặng nề, thật không có gì đâu." Cố Hề Hề lễ phép từ chối, đáp: "Hẹn gặp lại anh sau."
Nói xong, Cố Hề Hề gọi trợ lý và vệ sĩ đến đỡ cô, chậm rãi rời khỏi, bóng dáng cô từ từ biến mất trong tầm mắt Mặc Tử Hân.
Chỉ trong nháy mắt, đáy lòng Mặc Tử Hân lại xúc động, anh thực sự muốn mang Cố Hề Hề rời khỏi nơi này, rời khỏi Doãn Tư Thần, để cô chỉ thuộc về một mình anh!
"Hề Hề!"
Cố Hề Hề vừa bước đi vài bước, liền nghe tiếng Mặc Tử Hân gọi từ phía sau. Cô chậm rãi xoay người lại. Mặc Tử Hân nhanh chân đuổi theo, trợ lý bên cạnh đã chuẩn bị một hộp quà nhỏ.
Mặc Tử Hân nhận lấy hộp quà này rồi đưa cho Cố Hề Hề: "Tặng cho em."
"Cho tôi?" Cố Hề Hề kinh ngạc.
"Đúng vậy, chúng ta đã là bạn, vậy nên tặng quà là chuyện bình thường mà!" Vẻ mặt Mặc Tử Hân đầy ôn nhu, thật khó có thể làm đối phương từ chối.
Ánh mắt Cố Hề Hề sáng lên, nếu Mặc Tử Hân biết bí mật của cô, cô cũng đã nguyện ý nói chuyện thẳng thắn với anh, vậy thì món quà nhỏ này cô nhận hẳn là cũng không sao?
"Đừng lo lắng, không phải đồ gì đáng giá đâu. Chỉ là một thẻ khách hàng VIP ở trung tâm thương mại này thôi." Mặc Tử Hân đoán được tâm tư của Cố Hề Hề, liền nói.
Cố Hề Hề cười: "Vậy tôi không khách khí."
Cố Hề Hề đưa tay nhận lấy rồi giao cho trợ lý, nhìn Mặc Tử Hân nói: "Tôi phải về rồi, cảm ơn anh!"
"Không tiễn!" Mặc Tử Hân ưu nhã gật đầu.
Cố Hề Hề bước đi không quay đầu lại, cô hoàn toàn không biết Mặc Tử Hân vẫn đứng yên tại chỗ nhìn cô, nhìn đến khi bóng dáng cô khuất khỏi tầm mắt anh, anh vẫn đứng thật lâu..
Về đến nhà, Cố Hề Hề lấy hộp quà búp bê sứ mà Tiểu Vương đã tặng, cô hào hứng muốn đem trưng ở kệ gỗ trong phòng khách. Trong hộp có khoảng hơn hai mươi búp bê sứ, có búp bê mang khuôn mặt bé trai, và búp bê mang khuôn mặt bé gái, mỗi khuôn mặt toát lên vẻ ngây thơ đáng yêu.
Cố Hề Hề nhờ người hầu dọn bớt các vật trang trí đắt tiền đang có trên kệ, thay vào là những con búp bê này.
Thấy Cố Hề Hề thích món quà của mình, Tiểu Vương trong lòng rất vinh dự.
"Thiếu phu nhân thích những con búp bê này sao?" Thím Trương vừa lau chùi từng con búp bê sứ, vừa đưa cho Cố Hề Hề bày biện lên kệ gỗ.
"Nhìn rất dễ thương mà!" Cố Hề Hề cười nói: "Cái kệ gỗ này để nhiều đồ đắt tiền quá nhưng không thú vị gì cả! Trưng những bé búp bê này nhìn đẹp hơn nhiều."
Doãn Tư Thần vừa trở về liền thấy được cảnh này. Anh đứng yên ở cửa, quản gia bước đến đưa dép lê, anh chậm rãi bước về hướng của Cố Hề Hề.
Ánh mặt trời mùa thu dịu dàng rọi vào gương mặt Cố Hề Hề, mày ngài của cô khẽ cong lên mang theo ý cười, hình ảnh thật đẹp mắt.
Doãn Tư Thần nhìn cô như vậy, lại ngây người. Anh vẫn đang suy nghĩ nhớ đến lần cuối cùng thấy cô cười như vậy là khi nào?
Thím Trương đưa con búp bê sứ cuối cùng cho Cố Hề Hề, cô