Doãn Tư Thần nghe thấy lời Nhiễm Tịch Vi, tức khắc do dự.
Cố Hề Hề đang đợi anh..
"Tư Thần, có phải em đang làm phiền anh không? Vậy thôi không sao đâu, em chịu một chút sẽ qua, dù sao chỉ là đau dạ dày, không làm chết người được.." Trong điện thoại truyền đến tiếng rên rỉ khổ sở của Nhiễm Tịch Vi, còn có âm thanh cô ta đang dựa vào ghế.
Từ nhỏ dạ dày của Nhiễm Tịch Vi đã không tốt, Doãn Tư Thần biết rõ thuốc đau dạ dày Nhiễm Tịch Vi hay dùng, trong khi chính Nhiễm Tịch Vi lại không nhớ rõ thuốc hay dùng và các món ăn nên tránh là gì..
Nghĩ đến bộ dáng đau đớn của Nhiễm Tịch Vi, Doãn Tư Thần cảm thấy không đành lòng.
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Thôi được, cứ mua thuốc cho Nhiễm Tịch Vi trước, chắc cũng không lâu, để Cố Hề Hề chờ một chút rồi anh sẽ tới ngay.
"Được, tôi sẽ đến ngay." Doãn Tư Thần cúp điện thoại, lập tức quay đầu xe lại.
Tới trước của phòng Nhiễm Tịch Vi, Doãn Tư Thần gõ cửa mới phát hiện cửa phòng căn bản không có khóa, liền đẩy ra. Anh đi vào đã thấy Nhiễm Tịch Vi nằm gục trên mặt đất không nhúc nhích.
Doãn Tư Thần hoảng sợ, lao đến bồng Nhiễm Tịch Vi lên, đặt ở trên giường: "Tịch Vi, em làm sao vậy? Tôi sẽ đi mua thuốc ngay!"
Anh vừa định xoay người rời đi thì Nhiễm Tịch Vi đã nắm tay anh lại, yếu ớt nói: "Đừng bỏ rơi em được không? Tư Thần, dạ dày em đau quá, đừng mặc kệ em được không? Tư Thần, trước đây anh không bỏ mặc em như vậy! Trước đây khi dạ dày em đau, anh đều ôm em!"
"Tôi sẽ đi mua thuốc cho em." Doãn Tư Thần muốn gạt tay Nhiễm Tịch Vi, nhưng nhìn sắc mặt đau đớn của cô, anh lại có chút không nỡ.
Dù nói thế nào, Nhiễm Tịch Vi từng là người anh đã dành rất nhiều tình cảm!
"Tư Thần.. Anh chán ghét em lắm phải không?" Nước mắt Nhiễm Tịch Vi rơi như mưa, gương mặt xinh đẹp trở nên điềm đạm đáng yêu: "Em chỉ muốn làm bạn với anh, anh không thể ở bên cạnh em một chút sao? Em chỉ muốn anh ở bên cạnh em một chút thôi, em không cầu gì khác hơn, chỉ muốn anh ở cạnh em.. Thật xin lỗi, em lại quá đáng rồi đúng không? Em biết rồi, em luôn làm người khác chán ghét mình. Cả Tư Thần cũng chán ghét em, em thật sự thất bại.. Ô ô ô.."
Nhìn thấy Nhiễm Tịch Vi khóc thương tâm như vậy, Doãn Tư Thần ngược lại không biết nên nói gì, đành an ủi: "Nói gì vậy? Tôi sao lại chán ghét em?"
Cố Hề Hề còn đang chờ, anh phải lập tức đến đó!
Nhưng Nhiễm Tịch Vi..
Nhìn Nhiễm Tịch Vi khóc thành bộ dạng thảm thương, Doãn Tư Thần thật không thể bỏ mặc..
"Thật xin lỗi, em không nên biết rõ anh và Cố Hề Hề đã kết hôn mà còn yêu cầu vô lý như vậy. Nhưng, em không chịu nổi.. Ở đây em không biết dựa vào ai, Điệp Y ngày mai phải làm cô dâu, Thượng Kha thì uống say, em không biết phải tìm ai.." Nhiễm Tịch Vi làm vẻ kiên cường, nói: "Thật xin lỗi, em không nên gọi anh. Anh đi đi, em ở đây một mình.. A, đau quá.."
Doãn Tư Thần nghĩ nghĩ một chút, dù sao Cố Hề Hề cũng có Mộc Nhược Na bên cạnh, tạm thời sẽ không sao. Nhiễm Tịch Vi nói rất đúng, ngày mai là hôn lễ của Kiều Kỳ và Điệp Y, bệnh đau dạ dày này không nên làm phiền mọi người. Anh nên đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra một chút!
"Được, em đừng nói gì nữa, để tôi đưa em đi bệnh viện." Doãn Tư Thần dịu giọng nói, lần nữa bồng Nhiễm Tịch Vi lên xoay người đi ra ngoài.
Nhiễm Tịch Vi dựa vào lồng ngực của Doãn Tư Thần, cảm nhận sự ấm áp và an toàn mà anh mang lại.
Chỉ sáu năm không gặp, Doãn Tư Thần so với trước đây càng trầm ổn điềm tĩnh, thân thể cường tráng càng thêm mị lực. Nếu sáu năm trước.. cô ta không rời đi, như vậy có phải anh sẽ hoàn toàn thuộc về cô ta?
Trong lòng Nhiễm Tịch Vi thầm so sánh chính mình trên bàn cân với Cố Hề Hề, cô ta cảm thấy vị trí của mình hoàn toàn không thua Cố Hề Hề.
Chuyện đêm nay đã chứng minh Doãn Tư Thần đối với cô ta ít nhiều cũng có cảm giác.
Anh vẫn rất lo lắng cho cô ta! Như vậy, cô ta tin mình vẫn còn cơ hội..
Nhiễm Tịch Vi âm thầm so đo..
Doãn Tư Thần hoàn toàn không nhìn đến biểu tình của Nhiễm Tịch Vi, anh sốt ruột chạy nhanh đưa Nhiễm Tịch Vi đến bệnh viện để có thể đến đón Cố Hề Hề.
* * *
Cố Hề Hề ngồi trên ghế ở ven đường, cô chờ đã rất lâu. Trên tay cô vẫn nắm chặt di động, nhưng không có tín hiệu gì cả. Cô gọi cho anh cũng không có người nghe máy.
Không lẽ anh quên mang di động?
Không phải nói sẽ đến đây ngay sao?
Vì sao lâu vậy vẫn không thấy?
Ánh mắt Cố Hề Hề ảm đạm, cô ngồi một mình cô đơn dưới ánh đèn đường. Ánh sáng chiếu lên bóng cô, trải thật dài, mông lung.
Bóng của cô và ánh đèn đường cùng làm bạn với nhau, thỉnh thoảng có tiếng xe đi qua lại, càng làm không khí thêm tĩnh mịch hiu quạnh.
Mộc Nhược Na thật sự không thể chịu được nữa, Cố Hề Hề đã ngồi chờ hơn nửa tiếng, nhưng Doãn Tư Thần vẫn chưa đến.
Mộc Nhược Na từ từ bước đến ngồi cạnh Cố Hề Hề, nhỏ giọng nói: "Không thì đừng đợi nữa, để Mặc Tử Hân đưa chúng ta về đi."
Ánh mắt Cố Hề Hề trầm lại, môi khẽ giật nữa, nói: "Không cần đâu, tôi chờ một chút nữa. Nếu anh ấy đến không thấy tôi thì sẽ lo lắm.."
Nhìn Cố Hề Hề như vậy,