Cố Hề Hề nghe lời vừa rồi của Nhiễm Tịch Vi, đáy lòng cô lần nữa hiện lên mạt cười lạnh.
Nếu không có chủ ý ngầm cho phép của Doãn Tư Thần, sao Nhiễm Tịch Vi có thể ngang nhiên nói vậy? Doãn Tư Thần đứng bên cạnh cũng không ngăn cản, đây còn không phải ý tứ của Doãn Tư Thần sao?
Việc gì phải như vậy?
Dù cho hai người không thể hiện ân ái trước mặt tôi, tôi cũng thức thời hiểu chuyện mà.
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Lúc nãy Doãn Tư Thần nắm chặt tay cô đau như vậy, còn không phải vì cô vô tình làm Nhiễm Tịch Vi không vui?
Cô ta không vui, anh đau lòng sao..
Ha hả.. Thời khắc nhìn rõ mọi việc thế này, lòng cô cảm thấy thật lạnh.
Nhưng không sao cả! Cô sẽ chúc phúc cho bọn họ.
Cố Hề Hề không hề ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần, nên cô hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt hy vọng của anh.
"Đúng vậy, tôi không cần người khác chăm sóc. Tôi tự chăm sóc bản thân mình được." Cố Hề Hề điềm tĩnh trả lời: "Được rồi, tôi không làm mất thời gian của hai người nữa, chúc hai người vui vẻ!"
Nói xong câu này, Cố Hề Hề cầm hộp giấy xoay người dứt khoát bỏ đi.
Đáy mắt Nhiễm Tịch Vi hiện lên ý cười hả hê.
Đôi mắt Doãn Tư Thần trầm xuống, trong lòng anh cảm thấy nghẹn khuất như bị bỏ rơi, sự thất vọng tràn đầy đáy mắt.
Cố Hề Hề.. Sao em lại lạnh lùng như vậy?
Doãn Tư Thần nhấc chân muốn đuổi theo Cố Hề Hề, anh phải hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến cô chỉ sau một ngày đã trở nên lạnh nhạt với anh!
Nhưng anh chưa kịp mở miệng thì Nhiễm Tịch Vi đã ngăn cản, vội vàng nói: "Ai nha, trí nhớ của em tệ quá! Tư Thần, không phải Kiều Kỳ nói chúng ta tiện đường ghé hầm rượu để lấy rượu sao? Chúng ta đi nãy giờ chắc họ sốt ruột rồi! Chúng ta mau đi nhanh đi! Hôm nay dù sao cũng là ngày kết hôn của Kiều Kỳ, chúng ta không nên làm trễ cuộc vui."
Nhiễm Tịch Vi vừa nói vừa lôi kéo Doãn Tư Thần xoay người đi.
Ánh mắt Doãn Tư Thần vẫn nhìn theo bóng dáng Cố Hề Hề, anh quyết định phải nói chuyện cho rõ ràng với cô.
Anh không thích cảm giác này!
Trước giờ chỉ có anh không quan tâm người khác, sao giờ anh lại có thể bị bỏ rơi như vậy?
Cố Hề Hề mang hộp giấy về phòng, cô nhìn món điểm tâm tinh xảo, trong lòng cảm thấy ấm áp. Vì món ăn này chứa đựng tình cảm của người làm ra nó, điều này đã xóa dần khoảng cách giữa Cố Hề Hề và Vân gia.
Chưa nói đến những điều khác, chỉ riêng sự quan tâm cho sức khoẻ của cô và bé yêu trong bụng, dù người làm món này là một người xa lạ, thì cũng thật sự làm cô ấm lòng.
Huống chi đây là người của Vân gia?
Ngày hôm qua khi tham gia khu di tích của Vân gia, Cố Hề Hề kỳ thật đã thầm ngưỡng mộ. Giờ người của Vân gia lại chủ động thể hiện thiện ý như vậy, nếu cô không tiếp nhận và cảm tạ, thì quả thật là máu lạnh vô tình.
Hơn nữa món điểm tâm hôm nay tinh xảo đẹp mắt, so với phần điểm tâm hôm qua hấp dẫn hơn rất nhiều. Mỗi phần được tạo hình tựa như đóa hoa xinh đẹp, nên nói đây là một tác phẩm nghệ thuật đúng hơn là món ăn.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Cố Hề Hề ngẩng đầu lên nhìn thấy Mộc Nhược Na đi cùng hai người hầu, mỗi người họ mang theo bốn cái hộp lớn, tức thì mở ra bày biện một bàn đầy đồ ăn cho Cố Hề Hề.
"Tôi sợ cậu đói nên nhờ đầu bếp làm riêng phần cơm dinh dưỡng cho thai phụ." Mộc Nhược Na thấy hộp đựng điểm tâm trước mặt Cố Hề Hề, liền cảm thán thốt lên: "Whoa, phần điểm tâm này trình bày đẹp mắt quá! Có thể cho tôi nếm thử được không?"
Cố Hề Hề cười, đưa chiếc hộp đến trước mặt Mộc Nhược Na: "Cậu chọn đi."
Mộc Nhược Na cũng không khách khí, cô dùng nĩa lấy một miếng nhỏ lên ngắm nghía cẩn thận, sau đó mới lưu luyến bỏ vào miệng thưởng thức.
"Ưm, ngon thật! Món này ngon quá!" Ánh mắt Mộc Nhược Na sáng ngời, nhiệt tình tán thưởng: "Đây là món điểm tâm đẹp mắt tôi từng ăn! So với món này, thì những món khác giống như chẳng có vị gì cả! Cả đầu bếp nhà hàng năm sao cũng không thể làm được món điểm tâm ngon như vậy!"
Cố Hề Hề gật đầu tán đồng.
Từ khi trở thành vợ của Doãn Tư Thần, cô thường xuyên được ghé đến nhà hàng lớn, cũng từng dự những bữa tiệc quý tộc, các món ăn nơi đó đúng là rất xa hoa lộng lẫy. Nhưng nếu đem so với món điểm tâm này của Vân gia, thật sự không thể bằng được.
Những đầu bếp nơi đó có thể có kiến thức về các bài thuốc sao?
Mà dù có người biết, liệu họ có thể tìm được những dược liệu tốt nhất sao?
Mà dù có được dược liệu tốt nhất, họ có thể có nền tảng kiến thức y học cổ xưa thâm thúy như Vân gia sao?
Khó trách Mặc Tử Hân nói đây là món ăn độc nhất vô nhị trên đời!
Mộc Nhược Na ăn một miếng, gương mặt tức khắc hớn hở, quay sang nhìn hai người hầu, nói: "Hai người cứ đi đi, nói với Thượng Kha tôi không tới! Tôi sẽ ở đây ăn cơm với Hề Hề!". Đọc truyện hay tại _ Tr ùmTruyện.co m _
Mộc Nhược Na thích thú ôm hộp điểm tâm, vui vẻ ăn từng miếng.
"Nếu cậu thích món này như vậy, ngày mai cậu đi cùng tôi đến Vân gia đi?" Cố Hề Hề cười: "Đến Vân gia thì cậu sẽ được ăn thỏa thích!"
"Đến Vân gia?" Động tác Mộc Nhược Na lập tức dừng lại: "Đến đó làm gì?"
Cố Hề Hề đem chuyện hôm nay kể lại, cô duỗi tay vuốt ve bé yêu trong bụng, nói: "Họ đã có lòng gửi phần điểm tâm này, tôi muốn ghé tận nơi nói lời cảm ơn. Huống chi cậu cũng biết ngày mai ở đây rất náo nhiệt, sẽ không ai quan tâm người thích yên tĩnh như tôi cả. Không bằng đi ra ngoài ghé thăm Vân gia một chuyến. Còn nếu cậu thích ở đây dự cuộc vui với mọi người, tôi đi một mình cũng được."
"Vui gì? Cậu cho rằng tôi muốn ở đây nhìn Nhiễm Tịch Vi và Doãn Tư Thần ân ái? Đừng đùa!" Mộc Nhược Na gằn giọng nói: "Tôi cũng chướng mắt lắm rồi! Không biết Doãn Tư Thần nghĩ gì mà cả ngày cùng Nhiễm Tịch Vi dính lấy nhau, dù muốn quay lại với tình cũ cũng đâu thể làm vậy, hai người vẫn chưa ly hôn, anh ta phải giữ gìn thể diện cho cậu chứ! Tôi tính nói thẳng mặt hai người họ nên đứng đắn một chút, nhưng Thượng Kha cứ lôi kéo tôi đi chỗ khác, không cho tôi nói. Tôi tức nghẹn luôn nên mới