Đợi khi mọi người trong phòng họp đều rời khỏi, Cố Hề Hề nhìn Nhiễm Tịch Vi, nói: "Được rồi, hiện tại chỉ còn hai người chúng ta, cô nói đi."
Hốc mắt Nhiễm Tịch Vi lập tức ẩm ướt nức nở.
Nhiễm Tịch Vi vốn có dung nhan xinh đẹp, gương mặt khả ái như vậy lại bật khóc, cứ như là nụ hoa lê đang dính những hạt mưa sa, làm đối phương thật không nỡ đành lòng.
Nếu là đàn ông, liệu được bao nhiêu người có thể chống cự lại nước mắt của Nhiễm Tịch Vi?
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Đáng tiếc..
Trước mặt cô ta là Cố Hề Hề!
Cố Hề Hề nhíu mày.
Nhiễm Tịch Vi không nói một câu, cứ vậy mà khóc, năng khiếu thiên phú như vậy lại không đầu quân vào lĩnh vực điện ảnh thì đúng là uổng phí!
Nhưng cô ta khóc cho ai xem?
Hiển nhiên mình sẽ không quan tâm.
"Hề Hề, thật xin lỗi!" Nhiễm Tịch Vi đột nhiên duỗi tay nắm lấy tay Cố Hề Hề, nước mắt đầy mặt nói: "Tôi biết tôi nói điều này sẽ có phần quá đáng. Nhưng tôi thật sự không thể chịu được nữa!"
"Cô có chuyện gì thì nói thẳng ra đi, mọi người còn đang chờ tôi." Cố Hề Hề nhẹ nhàng rút tay mình ra, giữ một khoảng cách với Nhiễm Tịch Vi.
Người phụ nữ này đầu óc kích động không bình thường, mình tuyệt đối không thể để cô ta có cơ hội tổn hại gì đến mình và con.
Nhìn thấy Cố Hề Hề có vẻ kháng cự, Nhiễm Tịch Vi gắt gao cắn môi, nước mắt vẫn rơi như mưa: "Hề Hề, xin cô nhường Tư Thần lại cho tôi đi! Tôi thật sự rất yêu anh ấy! Tôi không thể không có anh ấy!"
Cố Hề Hề thiếu chút nữa tức quá hóa cười!
"Hề Hề, cô vốn dĩ không hiểu tình cảm của tôi và Tư Thần là như thế nào. Tình cảm của chúng tôi không phải dễ dàng nói buông bỏ như vậy! Từ nhỏ đến lớn, chúng tôi đã ở bên nhau. Khi còn nhỏ Tư Thần đã rất thích tôi, tôi cũng rất thích anh ấy! Anh ấy vì tôi mà chưa bao giờ tiếp xúc nói chuyện với các nữ sinh khác trong trường, cũng chưa bao giờ nhận quà gì từ họ. Anh ấy vẫn luôn chờ khi tôi đủ mười sáu tuổi mới chính thức thổ lộ tình cảm, cô có hiểu được tình cảm đầy trân trọng nâng niu mà anh ấy dành cho tôi không?"
"Tư Thần nói hiện tại chỉ có thể làm bạn bè với tôi, chỉ bởi vì cô đã là vợ anh ấy. Chỉ là vì vậy thôi, Hề Hề, cô còn chưa hiểu sao? Tình yêu miễn cưỡng thì không phải tình yêu thật sự! Người Tư Thần yêu vẫn luôn là tôi! Anh ấy đối với cô chỉ có trách nhiệm mà thôi, anh ấy không muốn làm cô tổn thương nên mới nói với tôi rằng muốn làm bạn bè. Hề Hề, tôi vốn dĩ đồng ý với anh ấy, nhưng khi nhìn hai người đứng cạnh nhau, tôi thật sự không thể chịu đựng được!"
Nghe Nhiễm Tịch Vi than thở khóc lóc kể khổ, Cố Hề Hề vô ngữ mà lắc đầu.
Nếu không phải ngày hôm qua mình và Tư Thần cùng nhau hẹn hò đi dạo phố, nếu không phải chính tai mình nghe được lời thổ lộ tận đáy lòng Tư Thần, có lẽ mình đã thật sự tin Nhiễm Tịch Vi..
Thấy Cố Hề Hề không tin, Nhiễm Tịch Vi cố tình tung ra đòn chí mạng: "Hề Hề, cô hẳn cũng đã biết, Tư Thần chưa bao giờ ăn đồ ăn bên ngoài, cô có biết vì sao không? Đó là vì khi còn nhỏ tôi từng bị ngộ độc khi ăn đồ ăn bên ngoài. Lần đó Tư Thần đã túc trực bên cạnh tôi hơn một ngày một đêm, chờ khi tôi tỉnh dậy, anh ấy nói cả đời này sẽ không để tôi ăn một món ăn ngoài bên ngoài, hơn nữa anh ấy cũng sẽ như vậy!"
Đáy lòng Cố Hề Hề thoáng giật mình.
Cố Hề Hề hoàn toàn tin tưởng tình cảm của Doãn Tư Thần dành cho mình, bởi vì anh là một người cao ngạo, khinh thường những thứ giả tạo!
Nói cách khác, với bản tính của anh sẽ không bao giờ đùa giỡn chuyện tình cảm.
Những người càng cao ngạo, càng không thể coi tình cảm là trò đùa!
Nhưng khi Cố Hề Hề nghe những lời này của Nhiễm Tịch Vi, đáy lòng cô vẫn cảm thấy chút xót.
Đúng vậy, cô chính là đang ghen!
Tôi đúng là ghen tỵ!
Tôi thừa nhận điều này!
Nhiễm Tịch Vi tinh ý phát hiện nét mặt Cố Hề Hề biến sắc, liền tiếp tục nói: "Hề Hề, cô cũng thấy nhiều năm rồi mà Tư Thần vẫn giữ thói quen này. Anh ấy trước giờ không có thay đổi, đúng không? Điều này chỉ có thể hiểu là tận đáy lòng anh ấy vốn dĩ không quên được tôi. Chỉ là vì.. là vì.."
Nhiễm Tịch Vi nói tới đây, gương mặt thành khẩn nhìn Cố Hề Hề: "Thật ra cô cũng không có yêu anh ấy, đúng không? Tôi biết cô và Tư Thần kết hôn chỉ vì cô bất cẩn vào nhầm phòng để rồi sau đó mang thai. Chỉ cần cô chủ động rời khỏi thì Tư Thần sẽ không có gì để nói. Đương nhiên tôi cũng không nói cô phải đi ngay. Cô cứ yên tâm, tôi sẽ coi con của cô như con ruột của mình, tôi nhất định sẽ nuôi nấng dạy dỗ nó nên người!"
"Hề Hề, tôi biết cô là một người rất tốt. Tôi sẽ không bạc đãi con của cô. Hề Hề, xem như tôi xin cô, hãy trả Tư Thần lại cho tôi được không?" Nước mắt Nhiễm Tịch Vi giàn giụa: "Thật sự tôi là người rất yếu đuối, tôi không thể chịu được sự mất mát quá lớn này. Mà cô có thể hoàn toàn yên tâm, tôi hứa với cô, vì để chăm sóc và thương yêu con của cô thì cả đời này tôi sẽ không sinh con, tôi nhất định sẽ trở thành một người mẹ thật sự chỉ yêu thương con của cô. Hơn nữa, tôi còn chuẩn bị sẵn một số tiền để sau này khi rời khỏi Doãn gia, cô sẽ không phải gặp khó khăn về tài chính. Đương nhiên nếu tương lai cô gặp bất kỳ khó khăn nào, cô cứ việc nói với tôi, tôi sẽ không bàng quan đứng ngoài cuộc."
Cố Hề Hề lùi về sau một bước, gương mặt cực kỳ bình tĩnh nhìn Nhiễm Tịch Vi, cô không hề tranh cãi bất kỳ lời nào, chỉ nhẹ nhàng mở miệng: "Nhiễm Tịch Vi, cô không cần phí thời gian nói những điều này với tôi. Mọi chuyện vốn rất đơn giản, Cố Hề Hề tôi cũng không phải người cố chấp lì lợm. Chỉ cần Doãn Tư Thần chính miệng nói với tôi, tôi sẽ ngoan ngoãn ra đi, cô không cần tốn một xu nào cả, vì da mặt của tôi không dày như vậy đâu!"
Sắc mặt Nhiễm Tịch Vi cứng đờ.
Nếu có cách khiến Doãn Tư Thần chịu nói ra những lời này, cô ta cũng đâu cần tới đây khóc lóc cầu xin Cố Hề Hề!
Thấy Cố Hề Hề không bị mắc lừa, Nhiễm Tịch