Cố Hề Hề trước giờ chưa từng nghĩ đến những lời này lại có thể từ miệng Doãn Tư Thần nói ra.
Mình làm anh thất vọng ư?
Ha ha ha..
Đôi mắt Cố Hề Hề càng thêm lãnh đạm.
"Mặc kệ anh tin hay không tin, tôi không làm gì cả." Cố Hề Hề bình tĩnh đáp.
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Nhiễm Tịch Vi lấy tay kéo áo Doãn Tư Thần, vội vàng ra vẻ biện minh nói đỡ cho Cố Hề Hề: "Tư Thần, anh đừng trách cô ấy! Cô ấy chỉ vì quá tức giận nên mới không khống chế được mà đẩy em, em thật sự không trách cô ấy! Cô ấy dù sao cũng đang mang thai con của anh, xem như là vì đứa bé mà đừng trách cô ấy!"
Cố Hề Hề cảm thấy rất nực cười.
Đã nghe nhiều chuyện đổi trắng thay đen nhưng chưa từng gặp tình huống nào nực cười như thế này.
Doãn Tư Thần vốn tưởng một điều nhịn chín điều lành, thì lúc này Mặc Tử Hân và Mộc Nhược Na cùng đi tới, Mộc Nhược Na lập tức kéo Cố Hề Hề ra, thấp giọng nói: "Không phải đã nói cậu đừng đứng quá gần cô ta sao? Nhỡ may cô ta làm cậu bị thương thì sao?"
Mặc Tử Hân cũng quan tâm nhìn Cố Hề Hề nói: "Hề Hề, em không sao chứ?"
Vốn dĩ Doãn Tư Thần không muốn truy cứu có phải Cố Hề Hề thật sự đẩy ngã Nhiễm Tịch Vi hay không, nhưng khi anh nhìn thấy Mặc Tử Hân không hề che giấu sự quan tâm săn sóc, liền cảm thấy rất chướng mắt, ánh mắt anh lạnh lùng mà buột miệng thốt ra: "Cô ấy đương nhiên không có việc gì, các người chẳng lẽ không thấy người gặp chuyện là Tịch Vi hay sao? Cố Hề Hề, em làm tôi quá thất vọng rồi! Tôi luôn cho rằng em là người rộng lượng, không phải lòng dạ hẹp hòi. Thật không ngờ chỉ mới mấy ngày không gặp, em lại trở nên bụng dạ khó lường muốn làm tổn thương Tịch Vi!"
Cố Hề Hề sắc mặt tái nhợt.
Anh nói cái gì?
Mình làm tổn thương Nhiễm Tịch Vi?
Mắt của anh chỉ thấy như vậy thôi sao?
Cứ cho là Nhiễm Tịch Vi nhu nhược yếu đuối, nhưng bản thân mình là một người đang có thai, sao có thể đủ sức?
Anh không phân biệt phải trái mà lại định tội mình!
Được, được lắm!
Doãn Tư Thần, anh được lắm!
Cố Hề Hề cố gắng che giấu đáy mắt đau thương, thanh âm réo rắt càng thêm bình tĩnh: "Phải vậy không? Thì ra trong mắt anh tôi lại là người như vậy, tàn bạo đến mức muốn làm tổn thương người khác! Được, anh đã phán quyết như vậy, tôi cũng không thể nói gì hơn. Không biết anh muốn vợ của anh phải bồi thường cho bạn gái của anh bao nhiêu tiền thuốc men, thì anh mới vừa lòng?"
Nghe những lời nói chói tai của Cố Hề Hề, trái tim Doãn Tư Thần như chịu một cú đánh hung hăng thật mạnh.
Kỳ thật khi vừa thốt ra những lời nói lúc nãy, anh cũng đã vô cùng hối hận.
Anh biết những lời đó sẽ làm Cố Hề Hề đau lòng. Nhưng anh không ngờ Cố Hề Hề lại mạnh mẽ phản kích, từng lời cô nói như một con dao khoét thật sâu vào trong tim anh.
Rõ ràng là yêu nhau, nhưng lại làm tổn thương lẫn nhau!
Mộc Nhược Na nhìn hai người tức giận đùng đùng trên mặt vừa xanh vừa trắng, liền cảm thấy không biết nói gì.
Mặc Tử Hân lại đúng lúc thêm dầu vào lửa: "Nếu em không bồi thường được số tiền này, tôi có thể ứng ra."
Sắc mặt Doãn Tư Thần càng thêm khó coi.
Mặc Tử Hân nói lời này là có ý gì?
Anh ta ứng ra?
Anh ta dựa vào cái gì mà ứng ra cho Cố Hề Hề?
Cố Hề Hề hiện tại có phải rất gần gũi Mặc Tử Hân?
Cô ấy có phải là thật sự coi trọng Mặc Tử Hân?
Cũng đúng, Mặc Tử Hân dù là ngoại hình hay gia thế đều không thua kém anh.
Cô ấy lựa chọn Mặc Tử Hân quả thật cũng không phải kỳ quái!
Khó trách cô ấy lại tuyệt tình với mình đến vậy, còn nói cái gì duyên tận tại đây, mỗi người một cuộc đời riêng mà sống an bình!
Thì ra là đã sớm tìm được người khác!
Được, được lắm!
Cố Hề Hề, em đúng là rất giỏi!
Doãn Tư Thần lần nữa ngước mắt, đáy mắt lạnh băng nhìn Cố Hề Hề: "Cô cảm thấy bao nhiêu tiền mới có thể bồi thường tổn thương của Tịch Vi?" Doãn Tư Thần lãnh đạm nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhiễm Tịch Vi thấy Doãn Tư Thần vì mình bị thương mà chủ động đi tính sổ với Cố Hề Hề, đáy lòng tức khắc thở phào nhẹ nhõm!
Vậy là vừa rồi cô ta đã nhìn lầm!
Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề đã hoàn toàn cắt đứt với nhau!
Lần này bị thương quả nhiên có giá trị!
"Tư Thần, không cần như vậy. Anh biết đấy, con người em là dễ mềm lòng, dù người khác ức hiếp em thì em cũng không hé răng nửa lời. Chuyện này thôi bỏ qua đi, em không muốn bồi thường thuốc men gì cả, em chỉ muốn rời khỏi đây!" Nhiễm Tịch Vi hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Doãn Tư Thần nói: "Chúng ta về nhà được không? Dù sao trong nhà cũng có bác sĩ. Bác sĩ y tá nhiều như vậy đã đủ chăm sóc em rồi. Tư Thần, em muốn về nhà!"
Lời này của Nhiễm Tịch Vi hung hăng làm lòng Cố Hề Hề đau đớn.
Về nhà?
À, đúng rồi!
Cô hiện tại không còn ở đó, nếu Mộc Nhược Na cũng không ở thì căn nhà đó đã trở thành tổ ấm tình yêu của Doãn Tư Thần và Nhiễm Tịch Vi đúng không?
Thật là châm chọc!
Doãn Tư Thần luôn miệng nói mua nhà cho mình nhưng lại để cho bạn gái cũ của anh ở!
Thật quá bi đát mà!
Cố Hề Hề đột nhiên không muốn nghĩ nữa!
Nhìn bọn họ ân ái thật muốn đau cả mắt!
Cố Hề Hề lui về sau một bước: "Vậy cảm ơn Nhiễm tiểu thư đã rộng lượng! Tử Hân, Nhược Na, chúng ta đi!"
Cố Hề Hề nói xong câu này liền xoay người rời đi, không thèm liếc nhìn Doãn Tư Thần và Nhiễm Tịch Vi một cái.
Doãn Tư Thần thấy Cố Hề Hề nói đi là đi, thậm chí cả một chữ cũng kiệm lời, ánh mắt không thèm nhìn anh một cái, lửa giận từ đáy lòng càng thêm thiêu đốt, lập tức lạnh giọng nói: "Được, chúng ta về nhà! Bữa tiệc này quá nhàm chán! Về nhà tôi sẽ tự tay chăm sóc, bôi thuốc cho em!"
Lời này của Doãn Tư Thần rõ ràng đã công kích Cố Hề Hề không hề nhẹ, khiến cô bỗng nhiên lảo đảo.
Nếu không phải Mặc Tử Hân vẫn luôn duỗi tay che chở cho Cố Hề Hề thì lúc này chỉ sợ cô đã ngã quỵ!
Bước chân Cố Hề Hề hơi khựng lại, cố gắng hít sâu một hơi rồi tiếp tục cất bước rời đi.
Nhìn bóng dáng quyết liệt tuyệt tình của Cố Hề Hề, Doãn Tư Thần cảm thấy lồng ngực mình tức giận đến mức muốn nổ tung!
Cô ấy thật sự không hề để tâm chút nào sao?
Cô ấy rốt cuộc có từng yêu mình hay không?
Ngày đó nắm tay nhau hẹn hò tính là gì?
Ngày đó ở rạp chiếu phim thổ lộ tính là gì?
Cố Hề Hề, em có phải cứ nhẫn tâm như vậy với tôi?
Cố Hế Hề, em đây là ỷ vào