Anh như vậy là có ý tứ gì?
Theo lời người hầu thì anh đã ở ngoài cổng Vân gia suốt bảy đêm liền?
Anh điên rồi sao?
Không phải anh muốn cùng Nhiễm Tịch Vi ở bên nhau sao?
Không phải anh nói đã nhìn lầm mình sao?
Nếu mình làm anh thất vọng như vậy, anh còn đến đây làm gì?
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Cố Hề Hề cố gắng đè nén những đợt sóng đang gào thét trong đáy lòng, cô xoay người muốn quay trở vào nhà.
Doãn Tư Thần đột nhiên bấm còi xe, tiếng còi làm bước chân Cố Hề Hề khựng lại.
Giây tiếp theo, Doãn Tư Thần lập tức khởi động xe, chạy đến sát bên Cố Hề Hề, mở cửa xe nhìn cô, nhẹ nhàng mở miệng: "Lên xe.". truyện đam mỹ
Cố Hề Hề ngẩn người nhìn anh.
"Tôi vẫn chưa ăn cơm." Doãn Tư Thần nói một câu đơn giản để cô biết tình trạng hiện tại của anh.
Cố Hề Hề có thể dễ dàng nhìn thấy đáy mắt Doãn Tư Thần nổi lên sợi tơ máu nhỏ, hiển nhiên đã lâu anh không được nghỉ ngơi đầy đủ.
Trái tim Cố Hề Hề thắt lại, cảm thấy nhói lòng.
Nhưng cô cũng biết sự đau lòng này là dư thừa cỡ nào..
Doãn Tư Thần nâng cằm lên, ngước nhìn Cố Hề Hề, dù gương mặt anh rất mệt mỏi nhưng lại không giảm đi vẻ tà mị yêu nghiệt.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Cố Hề Hề lại ngồi lên xe, khi cô thắt dây an toàn xong thì Doãn Tư Thần lái xe ra đường lớn.
Cố Hề Hề còn tưởng Doãn Tư Thần sẽ dẫn cô đi đâu đó ăn cơm, không ngờ anh chở cô đến một khách sạn thuê phòng.
Doãn Tư Thần quẹt thẻ bước vào phòng, sau đó nhìn Cố Hề Hề nói: "Em cứ ngồi đi, tôi đi tắm trước đã."
Vẻ mặt Cố Hề Hề mờ mịt ngồi trên sofa, đến khi trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy thì cô mới phục hồi tinh thần.
Trời ạ, mình đang làm gì vậy?
Mình sao lại đi theo Doãn Tư Thần đến đây thuê phòng?
Chuyện này là sao?
Hiện tại mình và Doãn Tư Thần rốt cuộc là gì?
Vợ chồng? Lại là vợ chồng hợp đồng!
Là vợ chồng đang ly thân? Lại cùng nhau tới khách sạn thuê phòng!
Cố Hề Hề đứng lên muốn rời khỏi.
Liền ngay lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa: "Tổng giám đốc, đây là bữa tối ngài đã dặn."
Cố Hề Hề ngẩn ra, lập tức có giọng nói Doãn Tư Thần từ trong phòng tắm truyền ra: "Hề Hề, em nhận thay tôi đi."
Ánh mắt Cố Hề Hề lập loè, cô giãy giụa giằng co trong suy nghĩ của mình một lúc lâu, đành phải ra mở cửa để nhóm đầu bếp đem bữa tối vào phòng.
"Chào thiếu phu nhân." Nhóm đầu bếp vui vẻ chào hỏi Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề tức khắc cảm thấy có gì không đúng.
Vì sao bọn họ lại nhìn thấy mình như một chuyện đương nhiên?
Không phải mình đã công khai cắt đứt với Doãn Tư Thần sao?
Vì sao mà tình huống trước mắt lại quỷ dị như vậy?
Nhóm đầu bếp bày biện bữa tối hoàn tất, vui vẻ cáo lui rời khỏi phòng.
Doãn Tư Thần xoa mái tóc ướt, mặc một áo choàng tắm bước ra, nhìn thấy Cố Hề Hề vẫn còn đứng ngẩn ngơ, tức khắc nói: "Ngồi xuống ăn cơm."
Cố Hề Hề khó hiểu nhìn Doãn Tư Thần.
Anh sao có thể tự nhiên nói ra bốn chữ này?
Không phải làm người khác sợ hãi sao?
"Tôi không muốn nói lần thứ hai." Khoé mắt Doãn Tư Thần nheo lại, vẻ hơi bất mãn.
Cố Hề Hề cũng cảm thấy đứng đã lâu nên hơi mệt, liền ngồi xuống trước mặt Doãn Tư Thần.
"Doãn Tư Thần.." Cố Hề Hề vừa định mở miệng nói chuyện với đối phương.
Nhưng không đợi Cố Hề Hề nói hết câu, Doãn Tư Thần đã ngắt lời: "Em muốn ăn cá hồi hay cá ngừ? Cả hai đều vừa được vận chuyển từ Nhật Bản đến đây, đảm bảo rất tươi."
"Tôi.." Cố Hề Hề lần nữa muốn mở miệng, nhưng lại bị đối phương ngắt lời.
"Em chỉ nên ăn một ít thôi, nếu thích thì lần sau lại ăn, ăn nhiều hải sản sẽ không tốt cho thân thể." Doãn Tư Thần chủ động gắp khúc cá hồi cho Cố Hề Hề, đặt ở dĩa trước mặt cô: "Em đang mang thai không thể uống rượu, nên tôi đã tự ép nước trái cây ở nhà rồi mang đến đây."
Cố Hề Hề ngây ngốc nhìn Doãn Tư Thần đang chủ động rót nước trái cây ra ly cho mình.
Doãn Tư Thần trước kia chưa bao giờ đích thân làm những việc này. Anh chủ động gắp đồ ăn hoặc múc canh cho mình đã là một cực hạn rồi!
Những chuyện như đi ép nước trái cây, anh tuyệt đối không đụng tay vào!
Hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì?
Biểu tình của Doãn Tư Thần vẫn phảng phất như thể anh không cảm thấy việc mình đang làm có gì kỳ quặc, tiếp tục nói: "Những trái cây này đều được lựa chọn rất kỹ và tươi xanh. Em cũng biết tôi vốn rất cẩn thận."
Không biết vì sao mà Cố Hề Hề cảm nhận được hốc mắt của mình đang mờ dần đi, có phần ẩm ướt.
"Em nếm thử đi." Doãn Tư Thần đưa ly đến bên miệng Cố Hề Hề, muốn đích thân cầm ly cho cô uống.
Cố Hề Hề thật sự không thể kháng cự được ánh mắt tràn ngập hy vọng của Doãn Tư Thần, cúi đầu uống.
Ưm, hương vị đúng là rất ngon.
Doãn Tư Thần nhìn thấy Cố Hề Hề chịu uống ly nước trái cây trong tay anh, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên.
Khoảnh khắc ánh mắt anh loé sáng, thật sự giống như bầu mây đen giăng đầy trong lòng anh đã được xua tan.
Cố Hề Hề cũng cảm nhận được điều này.
Chỉ một hành động tiếp nhận sự chăm sóc đã làm tâm trạng anh bừng sáng.
Cố Hề Hề duỗi tay nhận lấy ly nước trái cây và uống sạch.
Lúc này Doãn Tư Thần mới vui vẻ tiếp tục ăn bữa tối. Anh ăn rất nhanh nhưng không mất đi sự ưu nhã.
Cố Hề Hề vẫn cầm cái ly trong tay mà thẫn thờ: "Anh sao lại.."
"Vì tôi nhớ em." Phảng phất đoán được Cố Hề Hề muốn hỏi gì, Doãn Tư Thần không hề né tránh mà trả lời.
Câu trả lời này tức thì làm nước mắt Cố Hề Hề không kiềm lại được, chầm chậm rơi ra từ khoé mắt, cô cảm thấy mũi mình nghèn nghẹn, chỉ có thể cố hít thở khụt khịt mà không nói gì nữa.
"Đã một tuần tôi không gặp được em." Động tác trong tay Doãn Tư Thần dừng lại, thong thả nói thêm một câu nhẹ nhàng.
Cố Hề Hề đột nhiên không biết nên nói gì.
Vì sao anh lại không có chút biểu