Cố Hề Hề đột nhiên không biết nên nói gì. Xảy ra chuyện như vậy mà cả nhà Vân Mộng Anh hoàn toàn không hề tức giận!
Thật ra họ đang nghĩ gì?
Mộc Nhược Na sau khi nghịch hí hoáy với di động của mình xong mới từ từ ngẩng đầu nói: "Chiếc xe kia của Trương Quốc Đống là BMW Z4, thì có thể thấy được ông ta đâu có nghèo nàn gì."
Lúc này Cố Hề Hề mới phản ứng lại.
Cô cảm thấy Vân Mộng Anh này hình như cũng không phải là một chú chim non nớt trong sáng. Nếu cẩn thận suy nghĩ lại mọi việc, thì quả là như vậy!
Vân gia tuy là thư hương thế gia có danh vọng và địa vị đáng ngưỡng mộ, nhưng ở khía cạnh kinh tế thì Vân gia không được hùng mạnh. Huống chi, gia đình Vân Mộng Anh lại thuộc một nhánh dòng phụ ở nơi cách đây hơn ba ngàn cây số.
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Dòng chính của Vân gia mà chỉ có thể đủ chống đỡ đủ chi tiêu trong nhà, thì dòng phụ ở xa xôi sao có thể là gia đình giàu có?
Gia đình như vậy thì nuôi dưỡng ra một cô gái có gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng lại thiếu học thức như Vân Mộng Anh, cũng không phải là điều gì lạ lùng.
Cố Hề Hề nhớ lần đầu tiên gặp Vân Mộng Anh, cô ta đã dùng chiêu khích tướng để ngăn cản mình tới Vân gia.
Từ lúc đó Vân Mộng Anh đã thể hiện tính cách hẹp hòi, sau này khi mình được Vân gia nhận làm nghĩa nữ thì cô ta vẫn luôn tỏ một thái độ không hòa hảo.
Mãi đến khi mình vô tình nói bản thân căn bản không quan tâm tài sản của Vân gia và cũng đã dự trữ một số tiền không nhỏ, thì Vân Mộng Anh mới có vẻ chấp nhận sự tồn tại của mình.
Không ngờ bây giờ cô ta lại dám tính kế với mình và Doãn Tư Thần!
Được lắm!
Mình quả nhiên là quá ngây thơ rồi!
Bị người ta lợi dụng mà cũng không biết!
Doãn Tư Thần và Mộc Nhược Na chắc là đã nhận ra ngay từ đầu?
Người đàn ông này!
Anh không nói gì chính là muốn mình phải tự mở miệng nhờ anh giúp đỡ mà!
Người nhà Vân Mộng Anh luôn miệng nói không hề biết chuyện của cô ta và Trương Quốc Đống, nhưng nhìn thế này phỏng chừng là đã biết không ít?
Muốn đóng vai chim tu hú chiếm tổ đây mà!
Ai da, mình đúng là không nên đụng vào vũng nước đục này!
Cố Hề Hề lúc này vô cùng hối hận.
Vợ của Trương Quốc Đống nghe ông ta nói vậy, lập tức phát điên lao tới cào cấu. Ông ta không ngừng trốn tránh, hai người trở thành người đấm người đánh, chửi nhau loạn cả lên.
Vân Mộng Anh ban đầu chỉ đứng xem náo nhiệt, nhưng lúc sau cô ta bắt đầu thấy đau lòng cho Trương Quốc Đống nên liền ra tay.
Cố Hề Hề thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai người hùa nhau bắt nạt vợ của Trương Quốc Đống.
Rốt cuộc người vợ của Trương Quốc Đống đã tức giận phẫn nộ đến đỉnh điểm.
Bà ta lấy trong túi ra một con dao mổ heo, hướng tới trước mặt hai người kia: "Bà đây hôm nay sẽ liều mạng với đôi cẩu nam nữ chúng mày!"
Vân Mộng Anh hoàn toàn không nghĩ tới vợ của Trương Quốc Đống có thể hung hăng như vậy, cô ta mới trải qua phẫu thuật, thân thể còn yếu không thể phản kháng được, liền xoay người nhấc chân bỏ chạy.
Vợ của Trương Quốc Đống thấy Vân Mộng Anh muốn chạy trốn, làm sao có thể bỏ qua cho cô ta được?
Bà ta lập tức đuổi theo Vân Mộng Anh.
Vân Mộng Anh lúc này đang chạy về hướng của Cố Hề Hề, đáy mắt cô ta rõ ràng mang theo sự toan tính ác ý!
Doãn Tư Thần cùng Mộc Nhược Na tức khắc nhận ra được!
Anh vốn định nhấc chân tung cước đá người phụ nữ nham hiểm này ra một góc, nhưng trong đầu lại nảy ra một ý tưởng, vì thế không làm gì mà cứ đứng yên tại đó.
Khuôn viên này vốn rất nhỏ, mà người thì lại nhiều.
Náo loạn một trận như vậy, Vân Mộng Anh và vợ Trương Quốc Đống quả nhiên là chạy tới trước mặt Cố Hề Hề!
"Chị Hề Hề, cứu em!" Vân Mộng Anh lập tức trốn sau lưng Cố Hề Hề.
Mà vợ của Trương Quốc Đống tay cầm con dao mổ heo cũng đã chạy đến!
Cố Hề Hề tức khắc sợ đến xanh mặt.
Xong rồi, xong rồi!
Vân Mộng Anh, cô thật đáng chết!
Nếu con của tôi có sơ suất gì thì tôi nhất định không bỏ qua cho cô!
Cố Hề Hề định xoay người né tránh, nhưng cô chưa kịp hành động thì Doãn Tư Thần đột nhiên di chuyển xuất hiện chen giữa hai người!
Tư -!
Con dao trong tay vợ Trương Quốc Đống lập tức cắt phạm vào cánh tay của Doãn Tư Thần!
Bà ta tức thì sợ chết trân tại chỗ.
Cố Hề Hề cũng bị sợ hãi đến ngây người!
Mọi người ở đây đều hoảng sợ trắng bệch tái mét cả mặt!
Trương Quốc Đống thấy vậy càng kêu lớn thất thanh: "Tú Mai, bà điên rồi! Bà dám làm tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị bị thương! Bà xong đời rồi!"
Vợ Trương Quốc Đống vừa rồi hung hăng điên cuồng mà bây giờ lập tức vứt con dao trong tay, ngồi phịch xuống đất, cả người ngây dại bủn rủn!
Mấy ngày nay các kênh truyền thông địa phương đều ngập tràn tin tức hợp tác của tập đoàn Doãn thị và Mặc gia. Bà ta là người hoạt động trong ngành quảng cáo sao lại không biết tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị là ai cơ chứ!
Nhưng vừa rồi bà đã làm cái gì?
Lại dám gây thương tích cho tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị?
Xong rồi, xong rồi, bà ta biết mình thật sự tiêu đời rồi!
Cố Hề Hề ngây ngốc một chút liền hồi phục tinh thần, cô duỗi tay kéo cánh tay của Doãn Tư Thần, nhìn thấy miệng vết thương của anh, lập tức khiến hốc mắt cô bỏ bừng!
Anh sao lại ngu ngốc như vậy?
Cố Hề Hề cực kỳ cẩn thận xem xét cánh tay của Doãn Tư Thần, nước mắt không kiềm chế được liền rơi xuống: "Anh sao lại ngốc đến như vậy? Sao không tránh đi chứ?"
"Nếu tôi tránh ra nhỡ may em bị thương thì sao?" Ánh mắt Doãn Tư Thần thâm thúy nhìn Cố Hề Hề: "Chút vết thương nhỏ này là gì? Trong mắt tôi, em và con quan trọng hơn mọi thứ! Đừng nói vết thương này, dù muốn mạng của tôi, tôi cũng không chút do dự!"
Cố Hề Hề nghe những lời này, nước mắt cô lại rơi nhiều hơn.
"Đau không?" Cố Hề Hề cảm thấy bản thân mình đau lòng muốn chết mà.
Thấy vẻ mặt thương tâm của Cố Hề Hề, Doãn Tư Thần liền biết một đao này đúng là có giá trị!
"Không đau, em hôn tôi một cái thì tôi không đau nữa." Doãn Tư Thần không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để thể hiện ân ái với vợ yêu.
Cố Hề Hề thiếu chút nữa bị chọc đến bật cười.
Đây là tình huống nào rồi?
Như vậy mà