Tiệc lửa trại đêm nay, có người vui mừng, cũng có người buồn khóc.
Cố Hề Hề đương nhiên là người vui mừng, từ trên xuống dưới yến hội này, cô là người chơi vui vẻ nhất.
Các thôn dân cũng rất yêu thích Cố Hề Hề, đơn giản là không ai có thể ghen ghét với tiểu thư của Vân gia cả.
Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, Nhiễm Tịch Vi bước ra muốn tham gia vào lửa trại, lại nhìn đến Cố Hề Hề được mọi người xung quanh vây lấy chào đón nhiệt tình, trong lòng cô ta thật sự ghen tức muốn chết.
Cô ta nghĩ mãi không thông, vì cái gì mà Cố Hề Hề được thôn Viễn Sơn hoan nghênh đến vậy?
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Không phải Cố Hề Hề đang có thai sao? Dáng người rõ ràng bắt đầu mập mạp phúng phính, bởi vì mang thai nên nhan sắc ít nhiều sẽ nhợt nhạt.
Một người phụ nữ như vậy vì sao lại được ưa thích?
Nhiễm Tịch Vi đối với sắc đẹp bản thân vẫn luôn tự phụ. Đàn ông không phải luôn thích phụ nữ yếu đuối, nhẹ nhàng mau nước mắt sao?
Doãn Tư Thần trước kia cũng thích cô ta mà, vì sao bây giờ lại..
Nhiễm Tịch Vi không nghĩ đến một điều, Doãn Tư Thần của trước đây là một công tử sống vô ưu vô lo, gia đình hòa thuận, anh vốn là con cưng của trời, hơn nữa lại lớn lên cùng cô ta, cho nên điềm nhiên sẽ thích kiểu phụ nữ như vậy.
Tạm thời không tính đến việc cô ta đã bỏ đi sáu năm biệt tích, mà chỉ cần nhìn vào Doãn Tư Thần của hiện tại, anh đã sớm trở thành vị đế vương cao ngạo, nắm quyền sát phạt tứ phương nơi thương trường.
Thân là một đế vương cao cao tại thượng, thế nào lại hứng thú với những người phụ nữ suốt ngày chỉ biết khóc lóc?
Đối với Lâm Tiểu Nhã, Doãn Tư Thần từng cảm thấy cô ta cũng không tệ lắm, không phải loại phụ nữ đụng chút là rơi nước mắt. Thời điểm đó, Lâm Tiểu Nhã là người phụ nữ duy nhất không lộ ra vẻ ngây ngốc ngu si khi gặp Doãn Tư Thần, anh mới thấy cô ta thú vị mà giữ lại bên cạnh.
Hơn nữa trước khi Lâm Tiểu Nhã trở mặt bán đứng Cố Hề Hề, thật ra cô ta không phải quá tệ, thậm chí còn biết cách giữ lấy lòng người đàn ông, khi nào cần nắm khi nào cần buông, vừa không dây dưa bám lấy Doãn Tư Thần, cũng không tùy hứng mà khóc lóc.
Chỉ là Doãn Tư Thần có phần dung túng Lâm Tiểu Nhã, làm cô ta lầm tưởng rằng mình đã trở thành người phụ nữ trong lòng anh, còn âm mưu làm bậy, tính kế lên chính người bạn thân của mình, tự thay Doãn Tư Thần quyết định mọi việc.
Doãn Tư Thần là người nào?
Anh sao có thể dễ dàng để phụ nữ đùa bỡn trong lòng bàn tay?
Cho nên, Doãn Tư Thần thuận nước đẩy thuyền mà rời khỏi Lâm Tiểu Nhã.
Vốn tưởng chuyện sẽ kết thúc êm đẹp, nhưng Lâm Tiểu Nhã kia không cam lòng, lần lượt dùng nhiều thủ đoạn tự tìm đường chết, kết cuộc là một đi không trở lại.
Cố Hề Hề hoàn toàn không biết đến ánh mắt căm hận phẫn nộ của Nhiễm Tịch Vi, cô chỉ biết sau buổi tiệc tối nay thì cô đã buông bỏ được khúc mắc trong lòng, rất vui vẻ chơi đùa.
Lửa trại kết thúc, Cố Hề Hề trở về nhà của trưởng thôn.
Nhưng thật kỳ lạ, nhóm trợ lý đưa Cố Hề Hề đến phòng thì liền lui xuống, không ai đi vào để chăm sóc cô. Cô cũng không để ý lắm, nghĩ rằng có thể họ đã vất vả cả ngày nên đồng ý để họ trở về nghỉ ngơi.
Đẩy cửa phòng ra, Cố Hề Hề bước vào cởi bỏ giày, đưa tay định mở đèn.
Đột nhiên ánh đèn nhỏ trong phòng bật sáng lên, ngay sau đó một bóng dáng chợt xuất hiện trước mắt Cố Hề Hề.
Thân ảnh này rất quen thuộc..
Giây tiếp theo một tiếng nhạc sôi nổi mà không kém phần nhẹ nhàng vui tươi vang lên, thân ảnh cường tráng cứ như vậy chậm rãi từng điệu nhảy nhịp nhàng.
Đôi mắt Cố Hề Hề lập tức mở to kinh ngạc!
Bản nhạc này quen quá, không phải là ca khúc trong yến hội khi nãy mà mọi người cùng hát sao?
Bóng dáng trước mắt cô từng nhịp nhảy thoăn thoắt, vươn nhẹ cánh tay, vòng eo hữu lực, bước chân dài doanh doanh.
Mỗi một bước chân dáng múa đều xa hoa lộng lẫy tới cực hạn.
Cố Hề Hề chưa bao giờ biết điệu nhảy của dân tộc thiểu số tuyệt vời như vậy!
Cô nhớ lần đầu tiên khi xem nghệ sĩ Tống Lệ Bình nhảy điệu khổng tước, lúc đó cô đã cảm thán không nói nên lời.
Chính là Cố Hề Hề chưa từng nghĩ thì ra khi một người đàn ông nhảy điệu múa dân tộc, lại có thể tinh mỹ đến mức khiến người khác lạc mất tâm như thế này.
Mấu chốt chính là, đối phương thực hiện điệu nhảy tinh túy này vô cùng nhuần nhuyễn, như muốn bộc lộ cảm xúc từ đáy lòng.
Khiêu vũ vốn là một ngôn ngữ của cơ thể, biểu đạt hết những lời từ trái tim.
Người đàn ông trước mặt phảng phất như hướng về Cố Hề Hề với những tâm sự đang dâng trào..
Ánh đèn trong phòng lần thứ hai bật sáng, nhịp nhảy của đối phương càng trở nên nhanh nhẹn, thân ảnh tầng tầng lớp lớp tráng lệ hùng vĩ.
Cố Hề Hề nhịn không được liền tiến lên vài bước, cảm xúc kỳ lạ trong lòng cô từ từ trỗi dậy.
Đó là một loại mong chờ, một loại khát vọng!
Cố Hề Hề đột nhiên rất muốn kéo tấm màn bằng vải tuyn mềm mại đang che lại tầm mắt mình, muốn nhìn xem người đang khiêu vũ kia là ai..
Thời điểm Cố Hề Hề bước đến trước lớp màn mỏng bằng vải tuyn, ánh đèn bốn phía khắp phòng đồng thời sáng lên, dù được ngăn cách bằng tấm màn mỏng, cô vẫn nhận ra được người đang nhảy múa.
Doãn Tư Thần..
Người đàn ông này..
Anh ấy đang làm gì vậy..
Anh.. không phải vì lấy lòng mình mà lại đi khiêu vũ chứ?
Mặc cho ý nghĩ này buồn cười đến thế nào, thì Cố Hề Hề lúc này hoàn toàn không cười nổi. Bởi vì ánh mắt liễm diễm của Doãn Tư Thần phía sau lớp màn mỏng kia luôn nhìn cô thâm thúy, khoé miệng nở nụ cười bồng bềnh.
Điệu nhảy của anh vẫn không ngừng, chính là đôi mắt anh lại chưa từng rời khỏi cô.
Cố Hề Hề hoàn toàn không phát hiện, ánh mắt của cô đã bị cuốn hút không rời..
Dung nhan của Doãn Tư Thần khi lãnh đạm không cười đã là cực đỉnh, bất quá nếu anh chỉ cười nhẹ nhàng, là có thể khuynh thành điên đảo tâm hồn bao người.
Huống chi lúc này đôi mắt anh lại ẩn đầy nhu tình, ý cười dạt dào..
Chỉ sợ là phụ nữ khắp