Vân lão gia tiếp tục nói: "Bất quá chỉ là một bức họa mà thôi, mọi người vẫn luôn tưởng nhớ đến sự hy sinh của tổ tiên Vân gia, chúng tôi thật sự vui mừng. Nhưng chỉ vì Hề Hề gần đây có ghé thăm nhà thờ tổ mà liền nghi ngờ Hề Hề đã động tay động chân vào bức họa, suy nghĩ này không phải quá miễn cưỡng sao? Hề Hề bây giờ đã là người của Vân gia, là con gái chúng tôi. Căn cứ theo tổ huấn, Hề Hề có quyền thừa kế, con bé sao có thể gây ra chuyện ảnh hưởng đến Vân gia?"
Mọi người nghe được những lời của Vân lão gia, liền ngẫm nghĩ lại rồi gật gật đầu.
Đúng vậy, Cố Hề Hề không phải họ Vân thì sao?
Cô đã chính thức trở thành người thừa kế của Vân gia, không có lý do gì để cô làm ra việc ảnh hưởng đến danh dự của bản thân và gia đình mình!
Cố Hề Hề xúc động, hốc mắt bắt đầu ướt át, cảm kích nhìn Vân phu nhân.
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Mình ở trong thôn gặp phải chuyện không lành, sao ba mẹ lại biết được?
Vân phu nhân thở dài một tiếng, nói với Cố Hề Hề: "Ngày hôm qua lúc con và ba nói chuyện điện thoại, con nói đã vào nhà thờ tổ. Tối hôm qua ba của con tâm trí đều không yên, trằn trọc ngủ không được. Ba mẹ nghĩ đi nghĩ lại vẫn muốn đích thân tới đây xem! Không ngờ vừa vào thôn đã nghe chuyện này!"
Đáy lòng Cố Hề Hề thầm cảm thán.
Hai người họ thật sự xem cô như con ruột mà dành trọn tình cảm quan tâm, ân tình này cô làm sao có thể đền đáp?
"Mẹ.." Cố Hề Hề nghẹn ngào ủy khuất gọi một tiếng, chậm rãi dựa vào vai Vân phu nhân. Bà chỉ mỉm cười, không ngừng vỗ về trấn an cô.
Trưởng thôn nghe xong lời thấu tình đạt lý của Vân lão gia, lúc này mới lúng túng trả lời: "Chúng tôi là nhất thời thiếu suy nghĩ! Hy vọng Cố tiểu thư đừng để tâm."
Chuyện cứ vậy mà đã được ổn thỏa, sau cùng vẫn là hữu kinh vô hiểm (*).
(*) Bị hoảng sợ nhưng không gặp nguy hiểm.
Vân lão gia cùng mọi người ngước nhìn về phía bức họa của Vân Tử Tiêu, tất cả đều đã trở thành đống tro tàn.
Trong lòng Cố Hề Hề vẫn còn xúc động, nhịn không được liền hỏi: "Con luôn tự hỏi không biết người vẽ ra những bức họa này là ai, có vẻ như là tác phẩm của cùng một người?"
Vân lão gia thản nhiên thở dài: "Là Thích tướng quân! Ngài đã vẽ ra sáu bức họa này trước khi chết, vốn dĩ chỉ có năm bức họa sẽ dành cho các dân tộc, còn một bức ngài ấy sẽ cất giữ. Không ngờ ngài lại tự sát trên đường Vân Tử Tiêu xuất giá, nên bức họa cuối cùng đã được dân tộc Hán bảo quản giữ gìn, truyền lại qua nhiều thế hệ cho tới tận bây giờ."
Cố Hề Hề như bừng tỉnh thấu hiểu.
Không lẽ thật sự là do tâm ý của Vân Tử Tiêu đã toại nguyện, người đã gặp được Thích tướng quân nên rời khỏi nơi này để đi đến chốn vĩnh hằng?
Chuyện này quá mức quỷ dị kỳ lạ, không có cách nào giải thích được..
Vân lão gia cầm bút lông vẩy mực, lần nữa vẽ sáu bức họa của Vân Tử Tiêu, và để lại bút tích của mình. Đợi khi nét mực đã khô, các bức họa liền được treo lên.
Những bức họa mới này dù mô phỏng thật sự tinh xảo và không hề khác biệt, nhưng lại không thể có được thần thái như trước.
Cố Hề Hề đứng ở trước bức họa vừa được Vân lão gia vẽ ra, cô không còn cảm giác tâm linh tương thông như ngày hôm qua.
Biến mất, đã hoàn toàn biến mất!
Không thể nào lưu giữ lại dù là cảm nhận nhỏ nhất..
Doãn Tư Thần nhẹ nhàng nắm lấy tay Cố Hề Hề, dịu dàng nhìn cô âu yếm.
"Lúc này khi nói những lời đó, sao anh lại nghĩ vậy?" Cố Hề Hề muốn dời đi sự chú ý của mình nên tiện miệng hỏi.
"Tôi cũng không biết, vừa rồi trong đầu nghĩ đến điều gì thì tôi liền nói ra." Doãn Tư Thần thuận miệng trả lời: "Có lẽ là cảm thông cho hai người họ hữu tình mà không có duyên nợ, rốt cuộc tôi so với họ thật sự rất may mắn, tôi có được em, còn Thích tướng quân thì đến cả bức họa của người thương cũng không thể giữ gìn.."
Đáy lòng Cố Hề Hề rung động mềm mại, cô chủ động duỗi tay ôm lấy vòng eo của Doãn Tư Thần, nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực anh, cảm thụ sự bảo vệ ân cần của anh.
Cảm giác này thật yên bình ấm áp.
Tâm trí Doãn Tư Thần lại không hưởng thụ cảm giác này, trong đầu anh có rất nhiều suy nghĩ, anh nhìn Cố Hề Hề và hỏi: "Hề Hề, em thật sự không biết ba mẹ ruột của mình là ai?"
Cố Hề Hề mờ mịt lắc đầu: "Em không biết! Em chưa bao giờ để ý tới vấn đề này."
Nhưng trên thế giới này thật sự có chuyện trùng hợp vậy ư?
Nếu sự giống nhau của Cố Hề Hề và Vân Nặc là trùng hợp, vậy Vân Tử Tiêu thì sao?
Vì cái gì mà Cố Hề Hề với Vân Tử Tiêu cũng giống nhau như khuôn đúc?
Cố Hề Hề cảm nhận được sự do dự của Doãn Tư Thần, nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh: "Làm sao vậy? Sao anh đột nhiên hỏi chuyện này?"
Doãn Tư Thần nhẹ nhàng hỏi: "Hề Hề, em có nghĩ đến việc xét nghiệm DNA với Vân gia thử một lần không?"
Thân thể Cố Hề Hề chấn động: "Vì sao anh lại muốn nói như vậy?"
Doãn Tư Thần không nói gì, Cố Hề Hề tiếp tục nói: "Anh cũng cảm thấy việc em và Vân Nặc lớn lên giống nhau không phải là trùng hợp? Nhưng mà, nhà của em ở quê và tỉnh Y cách nhau bao xa anh có biết không? Vân gia sao có thể sinh ra hai đứa con mà lại đem bỏ con mình ở nơi xa ngàn dặm như vậy? Mẹ em từng nói là bà nhặt được em ở gần nơi bà sống! Chuyện này sao có thể?"
Doãn Tư Thần rũ mắt im lặng.
Đúng vậy, chuyện này quả thật rất khó giải thích?
Cố Hề Hề lại nói: "Huống chi năm đó con cháu Vân gia ra đời, không lẽ sinh một hay sinh đôi mà chính họ lại không biết? Vân gia hơn hai mươi năm trước là một thư hương thế gia danh vọng hiển hách, họ có thể thờ ơ để con cháu mình bị bỏ rơi sao?"
Chuyện này xác thực rất không hợp lý!
"Nếu anh không tin, em sẽ gọi điện thoại cho mẹ hỏi lại chuyện năm đó."