Hốc mắt thím Trương liền ửng đỏ, tuy bà và Cố Hề Hề tiếp xúc chưa lâu nhưng bà nhận ra thiếu gia và thiếu phu nhân là thật sự yêu thương nhau.
Nhưng tại sao lại ra nông nỗi như thế này.. Ai da..
Lão phu nhân đã ra chỉ thị không nên quản chuyện này làm gì, cứ để cho mấy người họ tự quyết định.
Bằng không thì bà đã..
Cố Hề Hề hướng về phía thím Trương, cô nở một nụ cười nhẹ nhàng rồi liền xoay người rời đi.
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Mộc Nhược Na đã đỗ xe trước cổng, chờ Cố Hề Hề lên xe đóng cửa, không nói bất kỳ lời thừa thãi nào, lập tức nhấn ga rời khỏi nơi này.
Cố Hề Hề không hề biết rằng khi xe vừa rời đi thì Doãn Tư Thần lập tức chạy ra khỏi thư phòng muốn đuổi theo cô.
Nhưng Doãn Tư Thần còn chưa kịp bước tới cửa, đã nghe được giọng nói lạnh lùng của Doãn phu nhân truyền đến từ phía sau:" "Nếu anh muốn bức tử mẹ mình thì anh cứ việc đuổi theo đi."
Bước chân Doãn Tư Thần khựng lại, anh đứng chết trân tại chỗ.
Doãn Tư Thần đứng yên, hít sâu một hơi rồi mới nhẹ nhàng mở miệng: "Vậy mẹ đây là muốn cùng con trai của mẹ thành kẻ địch hay sao?"
Thanh âm của Doãn phu nhân tức khắc cất cao: "Doãn Tư Thần, tôi là người mẹ đã đẻ ra anh! Sáu năm trước là vì ai nên tôi mới biến thành bộ dạng như ma như quỷ thế này? Anh muốn nói cho mẹ của anh biết anh là người vong ân phụ nghĩa sao?"
Doãn Tư Thần cười lạnh một tiếng.
"Con đương nhiên không thể trơ mắt nhìn mẹ của mình bị chính mình bức tử, nếu thế không phải là con bất hiếu sao?" Doãn Tư Thần nở nụ cười tươi nhưng nét mặt anh lại vô cùng lạnh giá.
Thím Trương nhịn không được run lập cập, bà rất ít khi nhìn thấy bộ dạng này của thiếu gia.
Mỗi lần thiếu gia cười như vậy, chính là lúc cậu ấy đang tuyệt vọng..
Doãn phu nhân thấy Doãn Tư Thần có vẻ chịu thỏa hiệp với bà thì mới vừa lòng cười cười, nhưng bà chưa hả dạ được bao lâu thì ý cười trên khuôn mặt liền cứng đờ.
"Chỉ là con đột nhiên nhớ tới công ty còn rất nhiều việc, con phải đích thân xử lý thì mới ổn thỏa, không biết như vậy thì mẹ có ý kiến gì không?" Doãn Tư Thần nhàn nhạt tự trả lời: "Mẹ nên nghỉ ngơi sớm đi. Ở đây đã có Nhiễm Tịch Vi chăm sóc mẹ thì con yên tâm rồi. Thím Trương, chăm sóc tốt cho mẹ tôi."
"Vâng, thiếu gia." Thím Trương cung kính gật đầu trả lời.
Doãn Tư Thần nói xong câu đó, anh cũng không ngẩng đầu nhìn mẹ mình mà lập tức rời khỏi biệt thự.
Nhìn theo bóng dáng của Doãn Tư Thần, sắc mặt Doãn phu nhân càng trở nên xanh mét.
Chỉ cách biệt sáu năm thôi, tại sao đứa con trai ngoan ngoãn của bà lại thay đổi nhiều như vậy?
Không, con trai của bà vẫn luôn là đứa con nghe lời!
Con trai của bà thay đổi, nhất định là do Cố Hề Hề kia giở trò ma quỷ gièm pha!
Cố Hề Hề, cô đừng mơ được tôi thừa nhận! Cô đừng mơ được làm con dâu tôi!
Doãn phu nhân nâng tay lật tung cái bàn lên, tức thì trong phòng khách vang lên các tiếng loảng xoảng, mảnh vỡ đầy trên mặt đất.
Thím Trương cúi đầu thật thấp, không dám nhìn lên..
Phu nhân trước kia vốn không phải là người như vậy, nhưng từ sau tai nạn sáu năm trước thì tính tình phu nhân đã..
Sáu năm trước đã xảy ra rất nhiều chuyện mà cả thiếu gia cũng không biết, nếu cậu ấy biết được nhất định sẽ vô cùng đau lòng và thống khổ.
Nhiễm Tịch Vi chậm rãi xuống lầu, ánh mắt chăm chú nhìn Doãn phu nhân.
Cô ta nhận ra cảm xúc của Doãn phu nhân đang bất ổn, nhưng sự bất ổn này đối với cô lại là một chuyện tốt. Bởi vì người như vậy thì càng dễ khống chế!
"Dì, sao dì lại tức giận rồi? Tư Thần chỉ là tới công ty làm việc thôi, đây là chuyện tốt mà!" Nhiễm Tịch Vi bưng một ly trà đưa cho Doãn phu nhân: "Chỉ cần không phải đi tìm Cố Hề Hề thì không sao cả."
Doãn phu nhân duỗi tay vỗ vỗ mu bàn tay của Nhiễm Tịch Vi: "Vẫn là con hiểu chuyện nhất! Thằng bé Tư Thần này đã bị người phụ nữ kia làm cho mê muội mới thành ra như vậy, nhưng không sao, nó sớm muộn gì cũng sẽ biết con mới là tốt nhất!"
Đáy mắt Nhiễm Tịch Vi hiện lên một tia ác độc.
Cô ta tin rằng mình mới là người cuối cùng có thể đứng bên cạnh Doãn Tư Thần!
Người khác, ai cũng không xứng!
* * *
Mộc Nhược Na mở cửa cho Cố Hề Hề vào nhà, mãi đến khi bước vào thì Cố Hề Hề mới phục hồi lại được tinh thần.
Hai người đúng là bạn bè tốt của nhau, đến cả thất tình cũng thất tình cùng một lúc, mà nguyên nhân thất tình lại chỉ có một, đều là bởi vì Nhiễm Tịch Vi!
Mộc Nhược Na cười khổ một tiếng: "Thật xin lỗi Hề Hề, tâm tình tôi hôm nay không ổn định, vừa rồi không thể giúp đỡ cho cậu."
Cố Hề Hề lắc đầu: "Chúng ta đều là ốc còn không mang nổi mình ốc (*).
(*) Ốc không mang nổi mình ốc: Thân mình còn chưa lo xong thì sao lo được cho người khác.
" Tiếp theo cậu dự định thế nào? "Mộc Nhược Na nhịn không được, hỏi:" Dù sao tôi đã xin nghỉ phép dài hạn, tôi không muốn gặp mặt đám người kia nữa. "
" Tôi cũng vậy. "Cố Hề Hề thấp giọng trả lời:" Ngày mai tôi và cậu về Vân gia trước, nói với Vân gia một tiếng rồi cùng nhau về quê cũ của tôi. Hôm nay tôi gọi điện cho mẹ để dò hỏi thân thế của mình nhưng bà rõ ràng là ấp úng không dám trả lời. Dù sao bây giờ chúng ta lại không có chuyện gì vướng bận, nhân cơ hội này về đó để khuây khỏa một chút. "
Mộc Nhược Na gật đầu:" Được, tôi đi cùng cậu. Dù sao tôi ở nơi nào cũng giống nhau cả. "
Một đêm không ai nói chuyện với ai, hai người yên tĩnh qua một buổi tối.
Ngày hôm sau, Mộc Nhược Na lái xe đưa Cố Hề Hề về Vân gia. Vừa vào cửa thì cô liền bị Vân lão gia và Vân phu nhân kéo vào phòng hỏi han.
Nghe Cố Hề Hề giải thích một lúc thì Vân lão gia đã nổi cơn tức giận, muốn tức tốc đến thẳng Doãn gia nói đạo lý cho con gái của ông.
Dựa vào cái gì mà con gái của Vân gia lại phải chịu ủy khuất?
Doãn gia kia đúng là dòng dõi cao sang, nhưng Vân gia của ông vốn không hề muốn trèo cao!
Vân phu nhân thì đau lòng hơn cả, bà liền rơi nước mắt:" Con gái của mẹ, con đã chịu khổ rồi! Yên tâm, chuyện này có ba mẹ chống lưng cho con. Ly hôn chúng ta sợ gì