"Phải vậy không? Vậy thì đa tạ đã nhắc nhở." Cố Hề Hề lãnh đạm nói xong những lời này liền nhấc chân rời đi.
Tuyệt đối không thể ở riêng một mình với người đàn ông này quá lâu, anh thật là đáng sợ! Mang đến cảm giác như vậy cho cô, ngoại trừ Doãn Tư Thần ra thì đây là người thứ hai.
Thậm chí đến cả Doãn Tư Thần cũng không đáng sợ như anh ta!
Một người đàn ông vẻ ngoài tuyệt mỹ, khí chất cao ngạo như một đóa bạch liên, nhìn thế nào cũng là một người đàn ông hoàn hảo! Nếu còn chần chừ ở lại nơi này với anh chỉ thêm một giây thì sẽ có khả năng sớm bị đánh bại trong tức khắc.
Cẩn thận ngẫm lại, người đàn ông như Doãn Tư Thần mới thích hợp với cô! Anh luôn là một bộ dáng thanh lãnh, kể cả khi ít nói ít cười vẫn thấy rất là đẹp. Anh đối với người khác luôn lạnh nhạt, nhưng đối với cô thì ôn nhu dịu dàng..
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
A, cô làm sao vậy?
Tại sao lại nghĩ đến Doãn Tư Thần chứ?
Không phải đã hạ quyết tâm rồi sao? Phải quên, phải quên!
Cố Hề Hề không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa. Mặc kệ là Doãn Tư Thần hay vị thuyền trưởng mang phong cách quỷ dị này, đều không phải người cô nên mong chờ!
Hít sâu một hơi, cô đi tới hòa vào dòng người.
Sau khi thấy Cố Hề Hề rời khỏi, Tiểu A từ trong góc khuất bước đến bên cạnh Doãn Tư Thần: "Tổng giám đốc, Nhiễm Tịch Vi nên xử lý như thế nào?"
Chậm rãi tháo mặt nạ xuống, ánh mắt Doãn Tư Thần vẫn đang đắm chìm trong bóng dáng Cố Hề Hề nhưng sau khi nghe thấy câu hỏi của Tiểu A, nhu tình trong đáy mắt đã nhanh chóng bị thay thế bằng sự lãnh khốc.
"Nếu cô ta đã không mời mà đến thì cứ để cô ta yên ổn ngủ trên thuyền hai ngày đi. Hề Hề không dễ dàng mới có được cơ hội giải sầu, đừng để bất kỳ ai quấy rầy cô ấy." Doãn Tư Thần dứt khoát trả lời.
"Vậy phu nhân ở bên kia.." Tiểu A do dự hỏi tiếp. Tổng giám đốc đêm qua còn có chút khó xử khi nghĩ đến thể diện của Doãn phu nhân, nhưng hôm nay sao có thể quyết tuyệt nhanh đến như vây?
Là bởi vì vừa rồi Nhiễm Tịch Vi có ý định làm hại thiếu phu nhân cho nên mới buộc tổng giám đốc ra quyết định sao?
"Mẹ tôi cứ để sau rồi nói." Đôi mắt Doãn Tư Thần nhẹ loé sáng: "Nếu bà nội vẫn luôn bàng quang thì xem ra chưa chắc bà nội đã không đứng về phía tôi. Chỉ cần Hề Hề thuận lợi sinh ra đứa bé, có tôi cùng với bà nội làm chủ thì mẹ tôi dù muốn quyết định hôn nhân của tôi cũng phải dè chừng."
"Vâng, tổng giám đốc." Tiểu A lập tức trả lời: "Tôi sẽ dặn dò người tăng thêm lượng thuốc ngủ cho Nhiễm Tịch Vi."
Khoé miệng Doãn Tư Thần hơi nhếch lên, vẻ mặt hài lòng, Tiểu A quả nhiên là người hiểu tâm tư của anh nhất.
Cố Hề Hề vừa trở lại đã bị Mộc Nhược Na hào hứng lôi kéo nắm tay nói liên hồi: "Sao cậu đi lâu quá vậy? Bọn tôi đang định đi tìm cậu đây!"
Cố Hề Hề thấy Mộc Nhược Na vui vẻ như vậy, tức khắc bỏ qua những suy nghĩ về Doãn Tư Thần và vị thuyền trưởng thần bí kia, cô cười nói: "Có chuyện gì xảy ra à, sao mọi người lại hồ hởi đến vậy?"
Mạch Luân mặt mày hớn hở nói: "Vừa rồi mới có thông báo sẽ tổ chức một cuộc thi đấu mỹ thực trên du thuyền này, giám khảo là các đầu bếp hàng đầu đã được mời tới, sẽ đăng ký thi theo từng gia đình nên tất cả mọi người đều có thể tham gia. Tay nghề nấu ăn của Giản Tiếu là tuyệt vời nhất, chúng ta đi thi nhất định sẽ chiến thắng!"
Mộc Nhược Na hưng phấn nói: "Đúng vậy, đúng vậy, tài nghệ của dì Giản Tiếu là xuất sắc nhất! Hề Hề, tôi rất mong chờ nha! Nghe nói giải nhất vô cùng hoành tráng, cả một chiếc xe Porches thể thao đó! Vừa đúng lúc tôi đã trả lại xe cho công ty, cậu thay tôi tham dự đoạt giải thưởng này về đi!"
Kỳ thật Mộc Nhược Na không thiếu tiền, cô ở tập đoàn Ody làm việc mấy năm nay tích góp đã được hơn một ngàn vạn. Nhưng bỏ tiền mua xe là một chuyện, còn trúng thưởng được xe lại là một niềm hoan hỉ không tưởng.
Cố Hề Hề biết chuyện của Thượng Kha đã khiến cho Mộc Nhược Na không vui, cho nên cô cũng có ý muốn làm cho bạn của mình khuây khỏa cao hứng một chút.
Cố Hề Hề lập tức trả lời: "Được thôi, chúng ta nhiều người thế này lại có thể không thắng được bọn họ sao? Mẹ, chúng ta nhanh đi đăng ký đi! Con sẽ giúp mẹ, Nhược Na và Tử Huyên cũng sẽ phụ một tay, chú Mạch Luân là đàn ông nên nhờ chú hỗ trợ một chút công việc tay chân."
"Được!" Mọi người đều sôi nổi gật đầu tán đồng.
Cố Hề Hề nắm tay đưa ra trước, mọi người cũng duỗi tay ra, đồng thanh hô khẩu hiểu: "Quyết thắng!"
Cố Hề Hề từ nhỏ đến lớn vẫn luôn khao khát một điều, chính là có thể cùng mẹ cô tham gia trò chơi với nhau. Khi còn nhỏ, lúc mới bi bô tập nói thì mẹ cô đã phải tất bật lo toan chuyện trong nhà, để ý chuyện ngoài ngõ, hoàn toàn không có thời gian chơi đùa cùng cô.
Lúc đi học mẫu giáo, nhìn những đứa trẻ khác đều có ba mẹ chơi cùng, bản thân cô chỉ biết im lặng thui thủi một mình. Lúc học tiểu học, trừ những buổi họp phụ huynh mẹ cô mới tới trường học của cô một lần, thời gian khác đều do cô tự học tự chơi.
Mỗi lần nhìn các bạn học khác đều có ba mẹ đưa đón, cô chỉ có thể kiên cường, còn an ủi mẹ rằng mình không sao, cô cũng không sợ, cô thích tự mình đi học.
Đến lúc lên trung học, các bạn học thường xuyên được ba mẹ cho tiền ăn vặt, mua quần áo. Còn cô chỉ mặc bộ đồng phục cũ đã được tẩy trắng, ăn cơm căn tin ở trường. Bước vào đại học, cô phải vừa học vừa làm thêm để trang trải cuộc sống và gửi tiền cho mẹ.
Chơi, đó là từ xa xỉ nhất trong cuộc đời cô..
Cô có hâm mộ những người khác không?
Sao lại không? Cô thật sự hâm mộ người ta đến chết!
Cho nên lần đầu tiên trong đời có thể ở bên cạnh mẹ, cùng những người khác bình đẳng đứng chung một chỗ, vui vẻ tham gia một cuộc thi, chơi một trò chơi. Đây là tâm nguyện lớn nhất trong hai mươi ba năm qua của Cố Hề Hề.
Không thể không nhắc đến cái tên thuyền trưởng hỗn đản kia, vậy mà vẫn có điểm đáng tin cậy! Lại tổ chức một hoạt động như vậy, vừa hay và rất phù hợp với sở thích ăn uống của cô.
Cố Hề Hề tươi cười lôi kéo Giản Tiếu đi đăng ký, sau đó ghi tên các thành viên trong gia đình mình. Sau khi xong các thủ tục thì mọi người ríu rít thảo luận xem nên nấu món gì để thi đấu.
Trong đây