Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sau khi Cố Hề Hề uống xong sữa tươi, nhất thời cảm thấy buồn nôn, thật sự không nhịn được che miệng chạy vào phòng vệ sinh.
Tiểu A vừa định gọi Cố Hề Hề lại, đó là phòng vệ sinh chuyên dụng của tổng giám đốc nha. Không ai có thể dùng được. Có một lần, một khách hàng không biết chuyện đi nhầm phòng vệ sinh, tổng giám đốc trực tiếp đuổi người, từ đó cự tuyệt hợp tác.
Nhưng Tiểu A còn chưa nói, thấy Doãn Tư Thần tựa như không hề thấy Cố Hề Hề chạy vào phòng vệ sinh, lập tức ngậm miệng lại, Doãn Tư Thần tâm tình không tệ nói với Tiểu A: “Phân phó, mỗi giờ đưa đồ ăn vào, nếu cô ấy không thích sữa tươi chuyên dụng của hoàng gia Anh quốc, vậy thì đổi sữa chuyên dụng của hoàng gia Nhật.”
Tròng mắt Tiểu A thiếu chút nữa rơi đầy đất.
Thời điểm Cố Hề Hề từ dưới đất đứng lên mới phát hiện bồn cầu mình ôm nôn được đát vàng.
Sau khi nhấn nước xối, Cố Hề Hề đi rửa tay, vặn vòi nước phát hiện toàn bộ bồn rửa tay cũng toàn đát vàng.
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Thật là xa xỉ.
Súc miệng xong, rút khăn giấy lau nước đọng trên tay, trở lại phòng làm việc.
Vừa về tới chỗ ngồi, cô liền thấy trên bàn có một ly sữa tươi nóng hổi.
Lần ăn tổ yến đó, nôn rồi tiếp tục ăn.
Xem ra lần này cũng không ngoại lệ.
Cố Hề Hề không có bất kì kiểu cách nào, bưng lên uống.
Sữa tươi vào miệng, Cố Hề Hề nhất thời sửng sốt, mùi này khác mùi vừa rồi.
Ngẩng đầu nhìn qua, Doãn Tư Thần đứng trước cửa sổ sát đất gọi điện thoại, anh nói tiếng Hàn, Cố Hề Hề nghe không hiểu, chỉ có thể cúi đầu tiếp tục uống sữa.
Sau khi uống sữa, không muốn nôn, Cố Hề Hề thở phào nhẹ nhõm.
Doãn Tư Thần gọi điện thoại xong, vừa quay đầu liền thấy Cố Hề Hề vô cùng ngoan chủ động uống cạn sữa, hơn nữa không muốn nôn, đáy mắt nhất thời thoáng qua vui thích.
Người phụ nữ này rất hiểu chuyện, rất tốt.
Doãn Tư Thần đi tới Cố Hề Hề, vừa đi vừa nói: “Cô làm báo cáo không tệ, xem ra cô cũng không phải là bình hoa.”
Nói xong câu này, Doãn Tư Thần tự giễu cười một tiếng: “Giống như không có vốn liếng làm bình hoa.”
Cố Hề Hề có chút bất đắc dĩ, cô biết dáng dấp mình bình thường, không có tiền, cũng không mặc đẹp trang điểm lộng lẫy mỗi ngày như những đồng nghiệp khác.
Nhưng cho dù là sự thật, cũng không cần lấy ra cười nhạo cô đâu.
Kệ, sao cũng được.
Mình vốn không phải người mê sắc, huống cho anh ấy là tổng giám đốc, mình là nhân viên, cấp trên nói gì, mình