Rời khỏi phòng trà, Doãn Tư Thần vẫn không có ý định buông tay Cố Hề Hề ra.
Hiện tại không còn người ngoài, khoé mắt Doãn Tư Thần nheo nheo lại không giấu được ý cười: "Đi, anh sẽ dẫn em đi xem phòng của anh!"
"Phòng của anh?" Cố Hề Hề kinh ngạc.
"Đúng vậy." Doãn Tư Thần nhướng mày: "Anh chính là Doãn đại thiếu gia, ở chỗ này sao lại không có phòng của anh được chứ? Dù anh rất ít khi ở đây nhưng phòng của anh chính là căn phòng tốt nhất!"
Cố Hề Hề ngẫm lại thấy cũng đúng. Từ sau khi kết hôn thì Doãn Tư Thần đều ở cùng với cô tại căn biệt thự bên ngoài kia. Trước giờ chưa từng thấy anh quay về đại trạch của Doãn gia.
Đại trạch của Doãn gia tuy rất rộng lớn xa hoa, nhưng bầu không khí quả thật không thể mang đến cho cô cảm giác dễ chịu như căn biệt thự kia, dĩ nhiên càng không thể so sánh với Vân gia.
Cố Hề Hề tùy ý để Doãn Tư Thần kéo tay cô đi lên tầng ba, dọc đường đi có không ít người hầu cúi đầu hành lễ với họ. Nhưng Doãn Tư Thần phảng phất như cái gì cũng không nghe, điều gì cũng không thấy, chỉ lo nói chuyện giảng giải cho Cố Hề Hề mọi việc trong nhà.
Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Cố Hề Hề nở nụ cười dịu dàng lắng nghe, cô biết đây là Doãn Tư Thần đang cưng chiều yêu thương mình.
Từ sau khi trở về, tình cảm hai người càng thêm nồng nàn. Mặc kệ là Cố Hề Hề hay là Doãn Tư Thần, cả hai đều đã hoàn toàn vượt qua những ngăn cách trở ngại trước đó, tình yêu tự nhiên càng thêm ân ái.
Doãn Tư Thần đột nhiên đặc biệt cảm kích trước đây bà nội đã buộc anh phải kết hôn. Nếu không có sự ép buộc của ngày hôm đó, thì sao lại có hạnh phúc ngọt ngào của ngày hôm nay?
Chính Doãn Tư Thần cũng cảm thấy bản thân mình thật sự rất tà môn. Trên thế giới này có rất nhiều phụ nữ đẹp, nhưng anh càng ngày càng cảm thấy mái tóc mượt mà, sự ôn nhu của Cố Hề Hề chính là đẹp nhất, không cần giang sơn, chỉ cần mỹ nhân có lẽ là vậy!
Cố Hề Hề đi theo Doãn Tư Thần, từng bước từng bước dẫm lên thảm thủ công tuyệt mỹ, theo một lối đi thẳng đến góc hàng lang phía tây ở tầng ba.
Một cánh cửa lớn xuất hiện trước mắt.
Doãn Tư Thần đưa tay đẩy cửa phòng, xoay người cúi đầu theo tiêu chuẩn quý tộc Anh quốc, ưu nhã nói với Cố Hề Hề: "Phu nhân, mời vào!"
Cố Hề Hề hờn dỗi trừng mắt liếc nhìn anh một cái, thuận ý cất bước đi vào phòng.
Vừa bước vào phòng, Cố Hề Hề tức khắc cảm thấy như vừa tiến vào một không gian cực kỳ đặc biệt. Phong cách trang trí nơi này và bên ngoài hoàn toàn bất đồng. Bên ngoài tráng lệ, còn chỗ này lại thật trầm lắng, tất cả đều theo phong cách giản lược nhưng vẫn rất thời thượng.
Cố Hề Hề duỗi tay cầm lấy một vật trang trí nhỏ nhỏ, phát hiện đồ vật này rất tinh mỹ.
"Đây là tác phẩm của Versace, toàn thế giới này chỉ có một cái." Doãn Tư Thần thuận miệng nói: "Bởi vì từng hợp tác với Versace cho nên đây là lễ vật mà Versace tặng riêng cho anh. Nhà thiết kế phải mất một tháng mới có thể tạo ra tuyệt phẩm này."
Chỉ là một vật trang trí phòng, hơn nữa chỉ là một trong những đồ vật trang trí ở đây, thế nhưng lại thiết kế mất một tháng!
Cố Hề Hề run rẩy đặt đồ vật kia xuống, cảm thấy xem thế là đủ rồi.
"Vậy những đồ vật trang trí khác cũng vậy sao?" Cố Hề Hề nhịn không được hỏi.
Doãn Tư Thần nhướng mày: "Đúng, đều là tác phẩm của các công ty khác. Em biết đấy, anh đối với những chuyện này đều có yêu cầu rất cao."
Đâu chỉ là rất cao! Không chỉ ở đây mà cả những đồ vật trang trí trong căn biệt thự kia đều không có cái nào là vật phẩm bình thường cả.
A, trừ mấy con búp bê sứ mà cô tự bày biện!
Doãn Tư Thần hào hứng lôi kéo Cố Hề Hề giới thiệu từng đồ vật trong phòng của anh, thậm chí có rất nhiều đồ đều là chính Doãn Tư Thần làm ra. Cô lúc này mới biết được Doãn Tư Thần là một người vô cùng đa tài đa nghệ.
Tuy từ miệng trợ lý Tiểu A thì cô đã biết anh thông minh tài giỏi đến cỡ nào, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới người đàn ông nằm bên cạnh mình mỗi đêm lại ưu tú đến trình độ này!
Ánh mắt Doãn Tư Thần nhìn về phía Cố Hề Hề, mang theo cực hạn sủng nịch nói: "Em tới đây!"
Cố Hề Hề đặt món đồ gỗ tinh xảo trong tay xuống, đi theo Doãn Tư Thần tới một không gian rộng rãi. Toàn bộ gian phòng đều trống trải thoáng đãng, chỉ có một cây đàn dương cẩm đặt chính giữa, ngoài ra không có gì khác.
Doãn Tư Thần nắm tay Cố Hề Hề ngồi xuống trước đàn dương cầm, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đánh lên phím đàn, một chuỗi âm thanh thanh thoát vang lên.
"Anh muốn đánh đàn cho em nghe?" Cố Hề Hề cười cười nhìn Doãn Tư Thần.
"Ừ!" Lúc này khuôn mặt Doãn Tư Thần lại có vẻ hồn nhiên trẻ trung: "Anh rất thích bài hát mà em hát vào buổi sáng ngày hôm đó!"
Buổi sáng ngày hôm đó?
Cố Hề Hề thẫn thờ một chút, rồi mới nhớ ra chính là lúc sau khi cô vừa kết hôn, cô tưởng nhầm Doãn Tư Thần đã rời khỏi cho nên vui vẻ đứng ở ban công vừa tưới hoa vừa múa hát.
Sau đó cô lại cùng anh hát bài này..
"Hôm nay anh muốn tự mình hát cho em nghe. Trước giờ anh chưa từng hát cho người nào nghe cả." Đáy mắt Doãn Tư Thần tràn đầy nhu tình, ánh mắt ôn hòa, ôm lấy Cố Hề Hề.. một chút.. giữ chặt lấy cô trong lồng ngực của anh.
Cố Hề Hề nở nụ cười, ánh mắt tràn ngập tình yêu, ngước nhìn cổ vũ cho Doãn Tư Thần.
Doãn Tư Thần chậm rãi nhắm mắt, ngón tay ấn lên các phím đàn, giai điệu "I 'm yours" từ từ vang lên.
Đây là lần thứ hai Cố Hề Hề nghe được Doãn Tư Thần đàn khúc nhạc này, phảng phất nhớ tới thời điểm lúc vừa mới kết hôn, những ngày tháng đó là vô vàn ký ức ngọt ngào khi hai người nảy nở tình cảm với nhau.
Well you done done me and you bet I felt it
I tried to be chill but you' re so hot I melted
I fell right through the cracks
And now I 'm trying to get back
Before the cool done run out
I' ll be giving it my best-est
And nothing 's going to stop me but divine intervention
I reckon it' s again my turn,
To win some or learn