Tưởng Huy Âm hừ lạnh một tiếng: "Chị dâu quả nhiên là xảo ngôn lệnh sắc, tôi đương nhiên không còn lời nào để nói. Chẳng qua nghe nói chị xuất thân bình dân, không biết vị trí Doãn đại thiếu phu nhân chị có thể ngồi được bao lâu đây?"
(*) Xảo ngôn lệnh sắc: Miệng lưỡi khéo ăn khéo nói xảo trá, lấp liếm.
Những lời này của Tưởng Huy Âm có địch ý, ai cũng có thể nghe rõ.
Cố Hề Hề khẽ nhíu mày, cô nhớ rõ mình chưa từng trêu chọc Tưởng Huy Âm mà?
Việc cô gả cho Doãn Tư Thần đúng là khiến rất nhiều người ghen tỵ. Nhưng còn vì sao Tưởng Huy Âm này không vui thì cô lại không hiểu được. Cô có thân phận là chị dâu của cô ta, cô ta tỏ thái độ như vậy hình như không được thích hợp lắm thì phải?
Cập nhật sớm nhất tại Ác Linh Quốc Gia.
Đúng lúc này thanh âm của Tưởng Dật Hải vang lên giúp Cố Hề Hề giải vây: "Huy Âm, hóa ra em chạy đến nơi này, làm anh đi tìm em mãi!"
Tưởng Huy Âm quay đầu lại nhìn thấy Tưởng Dật Hải, ánh mắt khắc nghiệt vừa rồi thoáng chốc biến mất, thay vào đó là bộ dáng ban đầu mà Cố Hề Hề nhìn thấy: Khả ái yêu kiều.
Nếu không phải cô chính mắt nhìn thấy sự biến hóa này thì Cố Hề Hề nhất định cho rằng mình vừa nằm mơ.
"Cô cô đang tìm em, em còn không mau qua đó đi?" Tưởng Dật Hải nhàn nhạt mở miệng.
"Em qua bây giờ đây. Anh, anh cũng mau tới nhé!" Tưởng Huy Âm lập tức bày ra bộ dáng đáng yêu mong manh nhìn Tưởng Dật Hải.
"Ngoan." Tưởng Dật Hải sủng nịch duỗi tay xoa đầu Tưởng Huy Âm.
Tưởng Huy Âm trước khi đi còn dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn qua Cố Hề Hề một lần rồi mới xoay người rời đi. Thái độ thù địch này thật là không thể hiểu nổi!
Tưởng Dật Hải đuổi được Tưởng Huy Âm đi rồi mới xoay người cười với Cố Hề Hề, nói: "Vừa rồi Huy Âm có nói gì đụng chạm đến em, tôi thay con bé xin lỗi em."
Cố Hề Hề khẽ cười: "Không có việc gì."
Tầm mắt Tưởng Dật Hải dừng lại trên mặt Cố Hề Hề, ước chừng vài giây sau mới chậm rãi rời mắt đi: "Những ảnh chụp của em rất xinh đẹp."
Cố Hề Hề ngẩn ra: "Hả?"
Sao tự nhiên anh ấy lại nói những lời không đâu vào đâu thế này?
Khoé miệng Tưởng Dật Hải hiện lên một ý cười dịu dàng, Cố Hề Hề cảm thấy đối phương hình như đang nhìn thấu qua cô mà nhớ về một người khác.
Từ từ..
Chẳng lẽ anh ấy biết Vân Nặc?
Cố Hề Hề thấy ý niệm này thật vớ vấn, nhưng bản thân cô vẫn cảm nhận hình như sự thật đúng là như vậy.
"Anh họ sao nhìn em như vậy?" Cố Hề Hề nhịn không được mà hỏi: "Em cùng anh hình như hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt thì phải?"
"Đúng vậy, là lần đầu tiên gặp gỡ.." Gương mặt Tưởng Dật Hải có chút hoảng hốt.
Doãn phu nhân Tưởng Tuyết dung nhan tinh xảo cho nên gien trội này cũng được người Tưởng gia thừa hưởng, ai cũng đều có vẻ phong lưu tuấn dật, xinh đẹp mỹ miều.
Mà Tưởng Dật Hải trước mắt, trên người lại có thêm một loại hương vị khác.
Khác với vẻ tà mị khí phách của Doãn Tư Thần, không giống với vẻ khiêm tốn trầm ổn của Mặc Tử Hân, trên người Tưởng Dật Hải như có một hơi thở phóng khoáng tràn đầy ngạo khí nhưng lại không làm người ta cảm thấy chán ghét.
Cố Hề Hề nhẹ nhàng rũ mắt: "Anh họ có phải đã đem em cùng với người khác xem thành một người?"
Đôi mắt Tưởng Dật Hải thoáng chốc thâm thúy hơn rất nhiều: "Em dâu quả nhiên là người thông minh."
"Như vậy xem ra em đoán không sai. Anh họ biết Vân Nặc?" Cố Hề Hề trực tiếp mở miệng hỏi.
"Đâu chỉ quen biết." Tưởng Dật Hải cười khổ: "Đời này có thể làm tôi kinh vi thiên nhân chỉ có cô ấy.."
(*) Kinh vi thiên nhân: Kinh ngạc đến như gặp thần tiên.
Nói đến đây thì Cố Hề Hề đã đoán ra, vị Tưởng đại thiếu gia này phỏng chừng cũng là một trong số những người ngưỡng mộ Vân Nặc.
"Em và cô ấy thật sự rất giống nhau." Tưởng Dật Hải thành thật nói, không giấu diếm bất kỳ điều gì: "Có đôi khi nhìn vào ảnh chụp của em, tôi đều cho rằng cô ấy đã sống lại.."
Cố Hề Hề đột nhiên hâm mộ người chị song sinh này của mình. Rõ ràng là chị em song sinh, nhưng chị của cô thì ưu việt vạn chủng còn cô lại như một người thừa thãi vô danh.
"Thật xin lỗi, em không phải Vân Nặc." Cố Hề Hề tràn ngập áy náy nói: "Em chỉ là Cố Hề Hề mà thôi."
"Tôi.." Cảm xúc của Tưởng Dật Hải hơi chùng xuống: "Tôi biết em không phải là cô ấy, nhưng hai người thật sự.. quá giống nhau!"
Cố Hề Hề im lặng không nói gì nữa.
"Em còn rất nhiều chuyện phải xử lý, tôi không làm phiền em nữa." Tưởng Dật Hải nói xong liền xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng dáng Tưởng Dật Hải, Cố Hề Hề cảm thấy anh ta giống như đang chạy trốn vậy.
Cố Hề Hề còn đang cảm thấy nghi hoặc thì từ phía sau vang lên thanh âm mềm mại của Mặc Tử Huyên: "Năm đó anh ta là đối thủ cạnh tranh lớn nhất với anh hai của tôi, nhưng cuối cùng thì chị Nặc Nặc đã lựa chọn anh của tôi."
Cố Hề Hề kinh ngạc quay đầu lại nhìn, Mặc Tử Huyên đang nhẹ nhàng cười với cô.
Hôm nay Mặc Tử Huyên mặc một bộ lễ phục thanh hoa, tôn lên vẻ duyên dáng yêu kiều, hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt đàn ông.
"Tưởng Dật Hải và anh của tôi cùng quen biết chị Nặc Nặc, cả hai người đều thích chị Nặc Năc. Nhưng chị ấy vì thân thế rất yếu cho nên ít khi ra ngoài. Anh của tôi nhờ thiên thời địa lợi nhân hòa cho nên dần dần chị Nặc Nặc cũng nhận lời anh ấy. Chờ đến lúc Tưởng Dật Hải lấy lại được tinh thần thì hai người họ đã ở bên nhau rồi." Mặc Tử Huyên từ tốn giải thích: "Hề Hề, thật ra Tưởng Dật Hải này cậu có thể yên tâm, nhưng cậu cần đề phòng một người."
"Là ai?" Cố Hề Hề ngạc nhiên hỏi lại.
"Tưởng Huy Âm." Mặc Tử Huyên nhẹ giọng: "Tưởng Huy Âm không phải là huyết mạch của Tưởng gia mà là đứa con gái được nhận nuôi bên ngoài của Tưởng phu nhân. Tưởng gia nhiều đời đều có một trai một gái, đủ nếp đủ tẻ. Tới thế hệ của Tưởng Dật Hải thì vợ chồng Tưởng lão gia chỉ có mình anh ta mà không có con gái, Tưởng phu nhân cảm thấy tiếc nuối cho nên nhận nuôi một bé gái. Tưởng Huy Âm này không phải chính thống, địch ý mà hôm nay cô ta đối với cậu phỏng chừng là đến từ Vân Nặc."
Cố Hề Hề bật cười: "Chỉ bởi vì tôi và Vân Nặc giống nhau sao? Cho nên hận người không được thì hận tôi?"
"Có thể nói vậy." Mặc Tử