Mọi người tuần tự đi vào nhà. Vừa vào cửa, Cố Hề Hề cảm thấy bầu không khí ấm áp hơn rất nhiều, sau đó có người hầu mang tới chén canh nóng giúp cô làm ấm người.
Cố Hề Hề cúi đầu uống một ngụm canh, lập tức khen ngợi: "Mợ, món canh này có mùi vị thật độc đáo! Ngày hôm qua bà nội uống trà mà cậu mang về từ Nam Phi, con chỉ uống một ít mà đã cảm thấy hương vị rất đặc biệt. Mẹ thấy con tham ăn nên mới dẫn con tới nhà cậu thì mới đã nghiền được. Lần này tới chơi mợ đừng ghét bỏ con tham ăn nhé!"
Nói xong câu đó, Cố Hề Hề cười hóm hỉnh hướng về phía Tưởng phu nhân chớp mắt.
Một câu nói lém lỉnh tức khắc xua tan bầu không khí mất tự nhiên nãy giờ. Tưởng phu nhân trong lòng thầm gật đầu, khó trách Tư Thần thích cô gái này đến vậy, đúng là hiểu chuyện, tính tình lại hào phóng.
Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
"Xem con bé này miệng ngọt chưa kìa, con đã mở miệng rồi thì sao mợ nỡ ghét bỏ được chứ? Dật Hải, con đi lấy một phần trà mà ba con mang về từ Nam phi mang tới cho em dâu, đừng để con bé nói Tưởng gia chúng ta keo kiệt, đến lá trà cũng không cho." Tưởng phu nhân cười nói.
"Dạ được, mẹ." Tưởng Dật Hải vui vẻ nhận nhiệm vụ được giao.
Doãn phu nhân thấy Cố Hề Hề hiểu chuyện và xử sự lễ độ, đáy mắt của bà tức thì mang theo một tia cười nhàn nhạt, xem ra cô con dâu này quả nhiên không tệ.
"Nghe Tư Thần nói, cậu ở Nam Phi có một dự án lớn, không biết phong tục ở đó như thế nào, cậu đã thích ứng với khí hậu nơi đó chưa?" Cố Hề Hề chủ động mở đầu câu chuyện, bộ dáng chân thành quan tâm.
Dù chỉ lần đầu gặp gỡ nhưng Tưởng lão gia rất có thiện cảm với Cố Hề Hề, không thấy có gì gượng gạo hay là phản đối cả, cô và người Tưởng gia hòa hợp rất tự nhiên, đáy lòng ông cũng thích cô gái nhỏ này.
"Sự nghiệp của Tưởng gia ở Nam phi không phải ngày một ngày hai, chuyện này chỉ là việc nhỏ, không làm khó cậu được." Tưởng lão gia cười nói: "Nếu con đã thích trà kia như vậy, lần tới cậu sẽ mang về một ít cho con."
"Dạ được ạ, vậy con không ngượng ngùng khách khí nữa đâu." Cố Hề Hề cười duyên nói: "Tư Thần luôn nói tài nghệ phẩm trà của anh ấy đều học được ở cậu, vì vậy muốn thưởng thức trà đạo chân chính thì phải tìm cậu mới được! Muốn uống trà của nghệ nhân thì con phải tới lấy lòng của cậu! Trước kia vốn dĩ con còn chưa tin nhưng hôm qua uống trà của bà nội thì con không muốn tin cũng không được! Mợ thật là có phúc khí, mỗi ngày đều có thể uống được những tách trà ngon nhất thế giới nha!"
Cố Hề Hề nói mấy câu đã khiến Tưởng lão gia và Tưởng phu nhân mặt mày hớn hở hẳn lên.
"Tiểu Tuyết, cô con dâu này của em làm chúng ta thật bất ngờ!" Tưởng phu nhân nói với Doãn phu nhân: "Cái miệng nhỏ này ngọt lịm như vậy, em đừng quá khắt khe với nó nhé!"
Đáy mắt Doãn phu nhân hiện lên ý cười: "Em nào dám khắt khe chứ? Mọi người cũng biết Tư Thần đối với con bé chính là ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ vỡ!"
Cố Hề Hề thấy vậy liền nói: "Không phải đâu ạ! Người trong lòng Tư Thần quan tâm nhất chính là mẹ! Đêm qua Tư Thần nói với con thời tiết nơi này lạnh, phương thuốc hàng năm mẹ hay dùng cũng nên thay đổi, tuổi đã lớn thì không thể bị phong hàn được."
Mặc kệ Doãn Tư Thần có thật sự nói những lời này hay không, Doãn phu nhân nghe thấy Cố Hề Hề nói vậy thì biểu tình trên mặt đã trở nên nhu hòa đi rất nhiều.
Tưởng Huy Âm ngồi bên cạnh nhìn ba mẹ mình vui vẻ trò chuyện Cố Hề Hề, trong lòng càng thêm không phục. Cố Hề Hề kia rốt cuộc có cái gì tốt? Vì sao đến ba mẹ cũng đối xử với cô ta ôn hòa như thế?
Chẳng qua chỉ dựa vào diện mạo giống Vân Nặc thì nghĩ rằng mình chính là Vân gia đại tiểu thư sao?
"Ba mẹ, cô cô, con thấy hơi mệt, con về phòng nghỉ ngơi trước." Tưởng Huy Âm nói xong câu đó thì giận dỗi xoay người bỏ đi.
Doãn phu nhân nhìn theo bóng dáng Tưởng Huy Âm đến khi đi khuất rồi mới nói với vợ chồng Tưởng lão gia: "Huy Âm năm nay đã hơn hai mươi rồi, có phải cũng là gái lớn tuổi không nên giữ trong nhà?"
Tưởng phu nhân và Tưởng lão gia liếc nhau một cái, biểu tình trên mặt có chút miễn cưỡng.
Tưởng phu nhân than nhẹ: "Đừng nói nữa, tâm tư đứa con gái này.. thật là đoán không ra! Vợ chồng chị đã an bài cho nó rất nhiều mối tốt, nhưng một lần đi gặp mặt đối phương nó cũng không thèm, cứ quấn lấy anh hai nó, mấy bữa nay lúc nào cũng gây rối vô cớ! Hề Hề, coi như là nể mặt mợ, con đừng so đo với em nó nhé!"
Cố Hề Hề khẽ cười lắc đầu: "Dạ dĩ nhiên rồi ạ!"
Chuyện phát sinh ngày hôm trước cô không thể tùy tiện nói ra, cho nên hôm nay đến đây vẫn phải biểu hiện bình thường như không có chuyện gì.
Tưởng lão gia chỉ ở nhà một lát để tiếp khách, sau đó có việc liền rời khỏi. Dù sao Doãn phu nhân lại không phải người ngoài nên mình Tưởng phu nhân chiêu đãi là được.
Cố Hề Hề lần đầu tới biệt thự của Tưởng gia, hiển nhiên rất tò mò. Biệt thự này và đại trạch của Doãn gia có phong cách khác nhau. Biệt thự của Tưởng gia có hơi thở hiện đại, không như Doãn gia sâu lắng, cũng không giống Vân gia cổ hương sắc nét, tất cả đều thiết kế theo tiêu chuẩn tân tiến tươi mới. Sự khác biệt về phong cách kiến trúc tạo nên vẻ đẹp thú vị.
Cố Hề Hề nhìn ngắm say sưa, Tưởng Dật Hải từ từ đi tới: "Em dâu thích phong cách này sao?"
Cố Hề Hề ngạc nhiên nhìn Tưởng Dật Hải: "Sao lại hỏi như vậy?"
"Tôi còn tưởng em sẽ thích phong thái kiến trúc của Vân gia." Tưởng Dật Hải nhẹ nhàng nói, dung nhan anh tuấn hiện lên nét cười: "Tôi từng được nhìn thấy sân vườn của Vân gia, núi non trùng trùng điệp điệp, đẹp không sao tả xiết!"
Cố Hề Hề nghiêm túc gật đầu: "Thật