Ánh mắt Cố Hề Hề bất an: "Những lời này.. là ý tứ gì?"
Doãn Tư Thần đột nhiên duỗi tay ôm Cố Hề Hề vào lòng, cánh tay anh xiết chặt mang theo sự ẩn nhẫn, hành động này đã làm Cố Hề Hề hoảng sợ.
"Tư Thần, anh nói đi!" Cố Hề Hề vội vàng hỏi.
"Chốc lát nữa em sẽ biết, giờ em và mẹ hãy dùng cơm trưa trước đã." Doãn Tư Thần đưa tay vuốt ve đỉnh đầu của cô: "Hề Hề, thật xin lỗi, anh đã không bảo vệ tốt mẹ của em! Thật xin lỗi!"
Đáy lòng Cố Hề Hề cảm thấy lạnh lẽo.. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì cái gì mà cô vẫn mù mịt mơ hồ?
Nhưng Doãn Tư Thần nói rất đúng, hôm nay mẹ vui vẻ như vậy thì cô phải cùng bà dùng một bữa cơm yên bình, nếu bị kịch đã là chuyện không thể tránh khỏi thì cũng nên tận hưởng những giây phút hạnh phúc của hiện tại!
Lúc này Giản Tiếu đã bưng các món ăn ra bàn.
Bà nhìn thấy Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần đang ôm nhau thì liền nở nụ cười. Con gái cùng con rể ân ái như vậy, người làm mẹ như bà sao có thể không vui?
Cố Hề Hề thấy Giản Tiếu thì lập tức nói: "Mẹ, để con giúp mẹ."
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
"Không cần đâu, giờ bụng con lớn vậy thì đi lại sẽ không tiện, mẹ tự làm được." Giản Tiếu tiếp tục nói: "Con gọi mọi người cùng qua đây ăn luôn đi!"
Cố Hề Hề lắc đầu nói: "Lần này tới đây với nhiều người quá nên không đủ chỗ. Họ sẽ đi ăn ở ngoài ạ."
Giản Tiếu nghĩ nghĩ thấy có lý, lần này về quê cùng Cố Hề Hề có đến mấy người trợ lý và người hầu, còn thêm nhiều bác sĩ, đúng là căn phòng ăn nhỏ này không thể chứa hết.
Doãn Tư Thần đợi Giản Tiếu trở lại bếp rồi mới quay sang nói với Cố Hề Hề: "Giờ em hãy ăn cơm với mẹ, chiều nay anh sẽ sắp xếp để em và Vân gia gặp mặt qua video call. Khi đó thì em sẽ biết những điều em cần biết."
Cố Hề Hề khẽ gật đầu.
"Vui vẻ lên, nếu không mẹ sẽ nhận ra có chuyện không ổn." Doãn Tư Thần vuốt ve khuôn mặt của Cố Hề Hề: "Em phải tin tưởng anh, dù xảy ra chuyện gì thì anh nhất định ở bên cạnh em."
Cố Hề Hề mờ mịt nhìn Doãn Tư Thần, rõ ràng đây là chuyện của mẹ, tại sao lại liên quan đến cô?
Nhưng Doãn Tư Thần không để Cố Hề Hề có cơ hội dò hỏi, anh lôi kéo cô đến toilet để rửa tay và quay trở lại bàn ăn sau đó. Trên bàn ăn là một bữa thịnh soạn, nhưng cô lại không có tâm tình để thưởng thức.
Giản Tiếu thấy Cố Hề Hề không buồn động đũa, nhịn không được hỏi: "Hề Hề, mấy món này không hợp khẩu vị của con sao?"
Cố Hề Hề lắc đầu cười: "Dĩ nhiên là không, con chỉ lo lắng mẹ có thể bị nghén cho nên vừa rồi con hơi thất thần một chút, hình như con quên mang thuốc để mẹ dùng trước khi ăn rồi."
Nghe Cố Hề Hề nói vậy, Giản Tiếu càng nở nụ cười thoải mái: "Không sao cả, tuy mẹ lần đầu mang thai nhưng không hề có cảm giác khó chịu! Các con nói xem, đây còn không phải là trời cao đã ban ân cho mẹ sao?"
Ánh mắt Cố Hề Hề khẽ rung lên.
Trời cao.. ban ân..
Sao có thể là ban ân? Rõ ràng là trừng phạt..
Trời cao nhất định là trừng phạt cô, nhưng quả báo lại để mẹ gánh chịu..
Bên dưới bàn, Doãn Tư Thần lặng lẽ nắm chặt tay của Cố Hề Hề để động viên cô, anh nói với Giản Tiếu: "Hề Hề thời gian này lên cân nhanh quá nên cô ấy không dám ăn nhiều. Bác sĩ đã cho cô ấy một thực đơn dinh dưỡng hợp lý, chỉ cần ăn đúng thực đơn đó thì không có gì đáng lo ngại. Mẹ cứ ăn nhiều một chút, Hề Hề vẫn luôn lo lắng cho sức khoẻ của mẹ."
"Được được được!" Giản Tiếu nghe Doãn Tư Thần giải thích vậy thì yên tâm, cười nói: "Hề Hề con cũng đừng lo giữ dáng, phải tẩm bổ nhiều thì em bé mới phát triển tốt."
Cố Hề Hề gật gật đầu lung tung, trong trí óc cô là một mớ hỗn độn ngổn ngang.
"Dạ con biết." Cố Hề Hề chỉ ăn vài miếng thì nói: "Mẹ, con hơi mệt, con muốn đi nằm nghỉ một chút."
"Anh đi với em." Doãn Tư Thần buông đũa xuống, nói với Giản Tiếu: "Mẹ hãy ăn nhiều một chút."
Giản Tiếu mơ hồ cảm thấy có điều gì không thích hợp, nhưng bà không suy nghĩ nhiều.
Khi Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần về phòng, cô nhịn không được quay sang hỏi: "Vừa rồi anh nói để em và mẹ gặp mặt Vân gia, rốt cuộc là có ý tứ gì?"
Doãn Tư Thần hít sâu một hơi: "Hề Hề.. chúng ta đã là vợ chồng, mọi chuyện đều phải thành thật với nhau, đúng không?"
Cố Hề Hề chậm rãi gật đầu.
"Vậy em.. có biết thân phận thật sự của mình chưa?" Doãn Tư Thần cẩn thận quan sát Cố Hề Hề khi anh hỏi câu này.
Quả nhiên sắc mặt Cố Hề Hề thay đổi.
"Em biết, vậy thì sao?" Cố Hề Hề hỏi lại.
"Hề Hề, có một số việc sẽ không thể che giấu được nữa." Doãn Tư Thần lấy tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói: "Lần này mẹ mang thai không phải vô tình, mà có người sắp đặt trước."
Cố Hề Hề ngày càng mờ mịt, những lời này rốt cuộc là có ý tứ gì?
"Có người muốn dùng Giản Tiếu uy hiếp bức em trở về Vân gia." Doãn Tư Thần than nhẹ một tiếng, anh biết chuyện đã đến nước này thì chỉ còn cách lựa chọn thẳng thắn nói hết mọi việc.
"Nghĩa là sao?" Cố Hề Hề lúc này ngược lại trở nên bình tĩnh: "Tư Thần, anh có thể nói rõ hơn không?". truyện tiên hiệp hay
"Mạch Luân là người của Vân lão phu nhân." Ánh mắt Doãn Tư Thần nheo lại, trả lời: "Tiểu A vừa mới tìm ra tung tích của Mạch Luân, ông ta đang ở Vân gia."
Cố Hề Hề lảo đảo, cô lập tức ngồi xuống giường, vẻ mặt thẫn thờ khó tin.
Mạch Luân là người của