Cố Hề Hề lần này rời khỏi Doãn gia nhưng không mang theo bất kỳ trợ lý hay người hầu nào, chính là không muốn để ai biết việc cô đang làm, chỉ không ngờ Doãn Tư Thần lại trở về nhanh chóng như vậy, anh đã biết cô lén lút bỏ đi.
Gần đây Cố Hề Hề viện lý do sức khoẻ không tốt nên mọi người đều nghỉ cô đang ở biệt thự tại thành phố N để tịnh dưỡng, bây giờ Tiểu Vương đã gọi đến đây thì.. Xem ra không thể giấu được nữa rồi!
Cố Hề Hề thở dài một tiếng, nói: "Thật xin lỗi, là chị liên lụy em. Em yên tâm, sẽ không ai đuổi việc em đâu, chỉ cần chị còn là phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị thì sẽ không để em bị mất việc. Ngoại trừ việc biết chị không ở nhà thì Tư Thần còn nói gì nữa không?"
Tiểu Vương tức khắc trả lời: "Tổng giám đốc nói sẽ lập tức trở về! Nói chị phải mau về nhà chờ ngài ấy!"
Cố Hề Hề nhẹ nhàng cười, nói: "Chị biết rồi, chị sẽ về ngay."
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Đúng lúc lắm, cô cũng có chuyện phải hỏi rõ ràng với anh, xem ra giờ lúc phải trở về.
Cố Hề Hề cúp điện thoại, liền đi tìm Vân phu nhân giải thích một chút trước khi quay về.
Vân phu nhân biết chuyện thì có phần lo lắng: "Hay là để mẹ về cùng con?"
Cố Hề Hề từ tốn lắc đầu, nắm lấy tay Vân phu nhân áp vào gương mặt của cô, thanh âm nhẹ nhàng mà kiên định: "Mẹ, đây là việc giữa con và anh ấy, hãy để cho chúng con tự giải quyết. Sau khi trở về thì con sẽ cho người rước mẹ nuôi Giản Tiếu đến đây, bà ấy đã phải chịu nhiều khổ cực biến cố, để bà ấy sống một mình con không yên tâm, nếu mẹ không tiện an bài thì có thể gửi gắm cho Mặc Tử Hân hoặc Mặc Tử Huyên đều được! Con tin tưởng hai người họ sẽ giúp con sắp xếp chu toàn. Mạch Luân đã phản bội bà ấy, con nhất định không cho phép Mạch Luân được phép xuất hiện lần nữa trong cuộc sống của mẹ nuôi Giản Tiếu. Mẹ, chuyện này mẹ giúp con được không?"
Ánh mắt Vân phu nhân trở nên phức tạp, bà dịu dàng trả lời: "Con hiếu thảo quan tâm bà ấy đến vậy, con không sợ người mẹ ruột này ghen tỵ sao?"
Cố Hề Hề cười khúc khích: "Mẹ! Mẹ là mẹ của con, mẹ nuôi Giản Tiếu cũng là mẹ của con! Một người có ơn sinh thành, một người có ơn dưỡng dục! Hai người đều là người mà con yêu thương nhất, là người mà con muốn bảo vệ suốt cả đời này!"
Vân phu nhân lúc này mới nở nụ cười: "Đúng vậy, bà ấy đã vì nuôi nấng con mà chịu bao nhiêu cực khổ, hiện tại còn vì con mà bất chấp cả tính mạng, con hiếu thảo là chuyện nên làm. Con yên tâm, mẹ sẽ an bài chu đáo cho bà ấy."
Cố Hề Hề gật gật đầu, chỉ cần Giản Tiếu được chăm lo ổn thỏa thì cô không có gì phải lo lắng.
Việc còn lại, chính là đối mặt Doãn Tư Thần!
Đây đúng là một việc gian nan.. Cố Hề Hề dường như đã đoán trước kết quả kịch liệt gai góc.. Bởi vì cả cô và đối phương đều nợ nhau một lời giải thích!
Giải thích xong với Vân phu nhân thì Cố Hề Hề lập tức liên hệ Mặc Tử Hân nhờ anh chuẩn bị vé máy bay, cô không muốn nhờ vả nhưng vì bên người không có trợ lý nên không còn sự lựa chọn nào khác.
Mặc Tử Hân xử lý mọi việc rất mau lẹ, anh không những đặt cho Cố Hề Hề chuyến bay sớm nhất, tự mình đưa cô về, mà còn bố trí cả một bác sĩ riêng theo bên cạnh để thuận tiện chăm sóc cho cô.
Bởi vì vậy nên cô không thể cự tuyệt hảo ý của Mặc Tử Hân, bụng của cô giờ đã khá lớn, nhất cử nhất động đều phải thật cẩn thận.
Nếu không phải lần này muốn giấu tất cả mọi người việc cô đến thành phố K để nhận tổ quy tông, thì cô đã không mạo hiểm ra ngoài một mình. Tuy mạo hiểm, nhưng kết quả thu được đúng là đáng giá.
Chỉ trừ việc.. sản nghiệp của Vân gia đã bị thu mua..
Cố Hề Hề có thể cảm nhận được tâm can phẫn nộ và sự bất lực cùng cực của vợ chồng Vân lão phu nhân, Vân gia chính là tâm huyết của tổ tiên và là sự nghiệp cả đời của họ, thế nhưng chỉ vài ngày ngắn ngủi đã bị phá hủy!
Ngoại trừ việc phô trương thanh thế, rõ ràng đối phương muốn cảnh cáo điều gì đó?
Cố Hề Hề thật sự muốn nói chuyện rõ ràng với Doãn Tư Thần, để xem rốt cuộc anh muốn làm gì!
* * *
Không lâu sau chuyên cơ đã đáp xuống thành phố N.
Cố Hề Hề rất mệt mỏi, bước chân cô lảo đảo suýt té ngã.
"Cẩn thận." Mặc Tử Hân nhanh tay đỡ lấy Cố Hề Hề: "Cần tôi dìu em không?"
Cố Hề Hề nhẹ nhàng gật đầu: "Mấy ngày nay do nghỉ ngơi không tốt, tôi không sao."
Đôi mắt màu lam ẩn hiện tia đau lòng: "Thật ra em có thể dựa vào người tôi."
Cố Hễ Hễ khẽ lắc đâu: "Chúng ta đi xuống đi."
Cố Hề Hề kéo cánh tay Mặc Tử Hân, từ từ đi ra ngoài.
Thời điểm cô muốn nói lời cảm tạ đối phương, thì liền nghe được giọng nói quen thuộc mà chói tai truyền đến: "Thảo nào em gạt tất cả mọi người mà lén bỏ đi, thì ra là vì muốn ở bên anh ta?"
Nghe được thanh âm này, thân thể Cố Hề Hề cứng đờ!
Doãn Tư Thần.. anh ấy ở sân bay? Không phải anh đang ở châu Phi sao?
Cố Hề Hề tức khắc quay đầu, chạm vào đáy mắt tràn ngập lửa giận, Doãn Tư Thần đứng đó một thân phong trần mệt mỏi.
Tiểu A và nhóm trợ lý ở bên cạnh bất an, khẽ cúi đầu hành lễ: "Thiếu phu nhân."
Cố Hề Hề gật gật đầu xem như đáp lại, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào Doãn Tư Thần.
Câu vừa rồi của anh là có ý tứ gì? Anh có