Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô đã bị phá hủy tất cả rồi, cô đã không còn tương lai nữa, sớm muộn thì cô và Triệu Trạch Cương cũng sẽ chia tay, cuộc điện thoại vào lúc này, chỉ là làm cho ngày đó đến sớm hơn mà thôi?
Cố Hề Hề cố nén đi nước mắt và những nghẹn ngào, trả lời điện thoại: “Con hiểu rồi. Con sẽ làm theo ý của dì!”
Đối phương nhận được câu trả lời của Cố Hề Hề, lúc này mới hài lòng mà tắt điện thoại.
Tắt điện thoại, Cố Hề Hề đứng dưới ánh mặt trời chói chang, cố gắng ngẩng đầu lên, không muốn để cho nước từ trong hốc mắt lại tuôn trào ra lần nữa.
Cô cảm thấy cả người của mình vô cùng lạnh, chưa bao giờ lạnh lẽo như vậy.
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Mặt trời chói chang ngay trên đỉnh đầu, trong lòng lại như một hầm băng.
Mọi chuyện cứ xảy ra liên tiếp như thế, đã làm cho trái tim cô bị bóp nát, cô đón xe trở về quê.
Vốn dĩ cô cho rằng quay về nhà, ít nhất cũng có thể tìm được một chút an ủi.
Nhưng giây phút khi cô mở cánh cửa nhà ra, cô biết, đó chỉ là một mong ước quá cao xa.
“Kẻ hèn hạ quả nhiên chỉ có sinh ra một đứa hèn hạ! Xem con gái của cô đi, tuổi còn nhỏ như thế, lại cùng với đàn ông đi thuê phòng!”
Mẹ của cô quỳ ở trên sàn, bà nội cầm một xấp ảnh quăng lên mặt bà.
Mẹ đã sắp ngã xuống, chắc hẳn đã quỳ rất lâu, trên mặt còn có vết thương, vết bầm tím lộ rõ trên trán, rõ ràng là luôn phải cúi lạy.
“Mẹ...” Cố Hề Hề vứt cái túi trong tay xuống sàn nhà, nhào tới, quỳ xuống trước mặt bà nội: “Bà nội, mẹ con lại làm sai việc gì sao, sao bà lại đánh mẹ?”
Bà nội Cố nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường, cầm những tấm ảnh ở trên bàn, quăng thật mạnh lên mặt của cô.
“Cô còn có mặt mũi mà hỏi đã làm chuyện gì sai? Ngay cả một đứa bé mẹ cô cũng không sinh được, đây chính là cái sai lớn nhất! Nuôi dưỡng một đứa tạp chủng ở bên ngoài cũng không có thứ gì tốt!” bà nội Cố tỏ vẻ chán ghét mà quét mắt nhìn cô và mẹ mình, trong ánh mắt không hề che giấu sự khinh thường: “Hôm nay có người đưa những tấm ảnh này đến đây! Nói cô và một người đàn ông đến khách sạn thuê phòng? Đê tiện, bại hoại, thật sự là một ô nhục cho nhà họ Cố của tôi!”
Nghe bà nội nói, gương mặt của Cố Hề Hề đột nhiên trở nên trắng bệch không còn chút máu, cô cầm những tấm ảnh trên sàn lên xem, kinh ngạc vô cùng, đó chính là những tấm ảnh cô và người đàn ông kia lăn lộn ở trên giường!
Cô cầm những tấm ảnh này quăng đi thật xa! Đây là thứ gì vậy? Tại sao lại có những tấm ảnh này?!
Hơn nữa... tại sao những tấm ảnh lại nằm trong tay của bà nội!
“Bà nội...” cô cắn môi, muốn giải thích, lại phát hiện mình không thể nói được lời nào, bởi vì tất cả những tấm ảnh kia, đều là sự thật!