Thượng Kha lấy ly rượu trên bàn kề lên môi, một ngụm uống hết! Một ly Bacardi xuống bụng lan tỏa một ngọn lửa, trong nháy mắt thiêu đốt toàn thân. Thượng Kha nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thời điểm đôi mắt anh chậm rãi mở ra thì đã khôi phục lại ý chí chiến đấu.
Khoé mắt hep dài của Doãn Tư Thần nhếch lên sự đắc ý, anh chính là có ma lực như thế này, một lời nói có thể khiến người bên cạnh tin tưởng và thần phục.
Bởi vì anh chính là Lang Vương, đối với anh, việc khống chế tâm một người, dù là nam hay nữ đều dễ như trở bàn tay.
Chỉ trừ cô ấy.. trên đời này người anh không muốn khống chế chỉ có cô, không phải anh không muốn có cô, mà là anh muốn đối phương cam tâm tình nguyện với anh..
Nhìn bóng dáng Thượng Kha xoay người rời khỏi, ngón tay thon dài của Doãn Tư Thần từ từ lướt trên vách tường, lại nâng ly rượu lên tiếp tục thưởng thức.
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Đã tới lúc rồi, Nhiễm Tịch Vi, để tôi xem rốt cuộc bí mật của cô là gì!
Ly rượu đặt mạnh trên bàn, thân ảnh cao lớn đĩnh bạt tức khắc đứng lên biến mất ở cửa phòng.
* * *
Khoảnh khắc Kiều Kỳ tiến vào đã sớm nhận ra một điều không bình thường, bộ dáng của Nhiễm Tịch Vi có vẻ còn khẩn trương hơn so với anh..
"Đau quá.. người ta là lần đầu tiên đó.." Nhiễm Tịch Vi cố ý mở miệng nói chuyện để phân tán sự chú ý của Kiều Kỳ: "Anh có tính toán chịu trách nhiệm với em không?"
Kiều Kỳ làm động tác hờ, đưa tay hất mái tóc đang lòa xòa trên mặt Nhiễm Tịch Vi, từ từ cảm nhận lại sự khác biệt anh đang nghi ngờ, mở miệng cười nói: "Em muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào? Ly hôn với Điệp Y? Sau đó lấy em?"
Nhiễm Tịch Vi cắn răng chịu đựng sự đau đớn như bị xé rách ra từng mảnh từ chỗ sâu nhất trong cơ thể, gương mặt miễn cưỡng cười: "Điệp Y là bạn tốt nhất của em mà, em sao có thể làm vậy chứ?"
Kiều Kỳ nghe câu trả lời này thì ánh mắt lộ rõ tia hài hước.
Ha hả.. Giờ rốt cuộc đã nhớ ra người đàn ông đang lăn lộn với cô là chồng của bạn thân nhất của cô sao?
Nhiễm Tịch Vi tựa hồ cảm giác được Kiều Kỳ đang nghĩ gì, liền nói: "Em thật ra không có lòng tham gì cả, em nguyện ý là người phụ nữ đứng sau lưng anh, dù cả đời không được quang minh chính đại ở bên cạnh.."
Động tác Kiều Kỳ tức thì nhanh hơn một ít: "Phải không? Em thật sự không cần gì cả?"
Sắc mặt Nhiễm Tịch Vi trắng bệch, nhưng cố nén nói tiếp: "Đúng vậy, chỉ cần trong lòng anh có em, vậy là đủ.."
Thân thể Kiều Kỳ vốn dĩ cường tráng, hơn nữa anh đang cố tình kéo dài thời gian, lúc này sắc mặt Nhiễm Tịch Vi ngày càng khó coi.
Rốt cuộc Nhiễm Tịch Vi mở miệng: "Kiều Kỳ, em thật sự rất thích anh. Chỉ là lúc ấy anh và Điệp Y đã ở bên nhau, em chỉ đành giấu kín tình cảm.. Kiều Kỳ, em không nói đùa, em không cần danh phận gì cả! Em chỉ muốn.. nếu được, anh hãy dành thời gian nhiều hơn cho em, giống như bây giờ vậy."
Kiều Kỳ lấy tay vuốt ve đỉnh đầu Nhiễm Tịch Vi, nói: "Vậy thì sáu năm qua em đã đi đâu? Tịch Vi, giờ em đã là người của tôi, chẳng lẽ không muốn nói cho tôi biết?"
Nhiễm Tịch Vi không nghĩ Kiều Kỳ sẽ hỏi đến vấn đề này nên bỗng dưng do dự. Người đàn ông này không phải là một Thượng Kha cả tin, càng không phải là tên ngốc Doãn Tư Dược. Nếu cô ta nói dối thì anh hoàn toàn có thể tra ra được!
Thật ra đáng sợ nhất không phải kiểu người lãnh khốc tà mị như Doãn Tư Thần, mà chính là những người bộ dáng phúc hậu tủm tỉm cười, trông có vẻ vô hại nhưng kỳ thật thủ đoạn thông thiên như Kiều Kỳ!
Không lẽ anh ta đã nhận ra cơ thể mình có gì không thích hợp? Chỉ sợ muốn giấu nữa cũng không được! Bây giờ Kiều Kỳ chính là lựa chọn cuối cùng, vậy thì phải cật lực giữ lấy!
Trong lòng hạ quyết tâm, Nhiễm Tịch Vi vòng tay ôm lấy lưng Kiều Kỳ, vẻ mặt thụ hưởng sự tiến công của Kiều Kỳ, có vẻ gian nan trả lời: "Em.. thật ra em luôn ở Đức."
Ánh mắt Kiều Kỳ tựa như tin tưởng, hôn lên trán cô ta: "Vậy vì cái gì mà Tư Thần tìm em lâu như vậy lại không có tin tức?"
Nhiễm Tịch Vi bị lăn lộn hết cả hơi, đôi mắt rã rời, bắt đầu lơ là cảnh giác, nghe câu hỏi này thì buột miệng thốt ra: "Bởi vì em phải phẫu thuật.."
Phẫu thuật?
Ánh mắt sắc bén của Kiều Kỳ đảo một vòng khắp thân thể Nhiễm Tịch Vi, đôi mắt của anh đã nhìn không biết bao nhiêu phụ nữ, chỉ cần một nơi nào trên cơ thể có đụng đến dao kéo thì chỉ một cái liếc mắt là anh đã nhận ra.
Nhưng thân thể này của Nhiễm Tịch Vi hoàn toàn tự nhiên, không hề có dấu vết của dao kéo.
Nếu có chỗ nào đó không thích hợp.. thì chính là nơi đó..
Kiều Kỳ còn muốn tiếp tục hỏi, cơ thể Nhiễm Tịch Vi đột nhiên căng lên, cô ta ôm lấy eo Kiều Kỳ van xin: "Kiều Kỳ, em không chịu nổi nữa.."
Kiều Kỳ cười nhạt, lập tức đẩy nhanh tốc độ.
Nhiễm Tịch Vi nằm phờ phạc trên giường, Kiều Kỳ rời khỏi cô ta giống như chưa có việc gì xảy ra, chậm rãi mặc quần áo và chuẩn bị rời đi.
Nhiễm Tịch Vi tức khắc ngồi dậy: "Anh.. anh phải đi sao?"
"Nếu không thì sao?" Kiều Kỳ quay lại, cười ý vị thâm trường: "Vừa rồi không phải em nói nguyện ý làm người phụ nữ thầm lặng sau lưng tôi, không cần danh phận sao?"
Nhiễm Tịch Vi cắn môi, hốc mắt đỏ lên, bộ dạng khó xử đau lòng: "Đúng, là em thích anh, nên nguyện ý vĩnh viễn làm người phụ nữ lén lút. Kiều Kỳ, giờ em chẳng có gì, mọi thứ đều đã cho anh. Anh đừng phụ em!"
Kiều Kỳ khóa thắt lưng chỉnh tề, nụ cười càng thêm thâm thúy: "Vậy tôi như thế nào mới là không phụ em?"
"Em.. em.. em muốn vị trí nữ chính, có được không?" Nhiễm Tịch Vi dè dặt mở miệng hỏi.
Kiều Kỳ bật cười.
Nhiễm Tịch Vi lại càng ra vẻ ủy