Doãn Tư Thần cúi đầu nhìn một lát, đây là bữa tối đơn sơ nhất từ trước đến nay. Trên bàn ăn chỉ có hai cái tô và một đống gia vị. Không phải anh chưa từng ăn mì, chỉ là dù ăn mì thì những thức ăn kèm theo cũng có thể bày ra đầy bàn. Vậy mà những phối liệu trước mặt giờ chỉ có một chút cải xanh mà thôi.
Doãn Tư Thần nhíu mày, mặt chê bai.
Cố Hề Hề nhìn dáng vẻ anh ngồi im, liền đưa tô mì cho anh. Doãn Tư Thần do dự, tựa như phải hạ quyết tâm thật lớn mới cầm đũa lên, từ từ ăn. Đột nhiên, anh ngưng nhai, nhướng mày, đánh giá hai chữ: "Khó ăn."
Cố Hề Hề muốn nói lại, thì thấy Doãn Tư Thần như gió ăn sạch tô.
Khó ăn cũng ăn sạch? Thật đúng là.. người không biết nói thật.
Anh thật đúng là con cưng của trời, ăn tô mì cũng có thể nói ra lời kiểu cách quý tộc.
Cố Hề Hề chậm rãi ăn, đang ăn cảm nhận được có một tầm mắt nhìn chằm chằm vào mình. Cô không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên, thấy Doãn Tư Thần đang nhìn chằm chằm tô mình.
Anh có ý gì? Ăn chưa no?
Cố Hề Hề do dự một lát, thận trọng mở miệng: "Có muốn chia cho anh một chút không?"
Đáy mắt Doãn Tư Thần trong nháy mắt thoáng qua một tia kỳ dị, không phản bác Cố Hề Hề. Cố Hề Hề sửng sốt chừng năm giây, mới chia cho anh một chút.
Đúng lúc này Tiểu A đột nhiên tới báo cáo, vừa vào cửa liền thấy một màn này. Tâm tình Doãn Tư Thần rất tốt, cầm đũa lên, ăn nửa tô mì từ trong tô Cố Hề Hề. Tròng mắt Tiểu A suýt chút nữa rơi xuống đất.
Tổng.. Tổng giám đốc.. Người ăn mì hương vị vô cùng ngọt ngào đó thật sự là tổng giám đốc Tập đoàn Doãn thị? Tổng giám đốc.. ngài hết bệnh sạch sẽ rồi sao?
Cố Hề Hề yên lặng ăn xong phần mình rồi ngẩng đầu liền thấy Tiểu A dáng vẻ sợ hãi giống như thấy khủng long.
Cố Hề Hề biết đã trễ thế này mà Tiểu A tới, nhất định là có chuyện rất quan trọng cần bàn, vì vậy lập tức nói: "Tôi no rồi, hai người nói chuyện đi." Cố Hề Hề đứng dậy trở về phòng.
Doãn Tư Thần ung dung dùng khăn lau miệng cực kì ưu nhã, tiếp tục đánh giá: "Thật khó ăn."
Tiểu A trong nháy mắt có chút bất an. Đây thật sự là tổng giám đốc quen thuộc?
"Chuyện gì gấp như vậy?" Doãn Tư Thần khẽ cau mày, ngay sau đó ánh mắt ác liệt: "Là thị trường bên Đức?"
"Dạ. Đại sứ bên Đức gửi tin tới." Tiểu A trả lời ngắn gọn: "Đại sứ quán yêu cầu trả lời sớm."
"Đến thư phòng." Khóe mắt hẹp dài khẽ híp lại, xem ra chuyện này quả thật có chút khó giải quyết.
Cố Hề Hề vào phòng, hơi nhàm chán. Suy nghĩ một lát, hay là nhắn tin xin lỗi đồng nghiệp đi. Nói ăn cơm chung, kết quả giữa chừng cô lại chạy mất, quả thật rất có lỗi.
Cô nào biết tin nhắn vừa gửi đi, những đồng nghiệp kia như đã hẹn trước cùng nhắn tin xin lỗi cô, khiến Cố Hề Hề hết ý kiến.
Nhớ tới mình ăn xong vẫn chưa uống nước, Cố Hề Hề liền rời khỏi phòng vào bếp uống nước. Cố Hề hề vừa uống hai hớp, liền nghe tiếng bước chân dồn dập sau lưng.
Cô quay đầu nhìn lại, Doãn Tư Thần đã thay quần áo, vội vã từ trên lầu đi xuống. Tiểu A theo sau lưng, trong tay xách vali không quá lớn.
Doãn Tư Thần đi tới cửa phòng bếp lập tức dừng bước lại, quay đầu nhìn Cố Hề Hề. Cô vẫn mờ mịt cầm ly nước, không biết nên nói gì.
Anh đột nhiên đứng lại, đang suy nghĩ hỏi cô vấn đề gì? Cố Hề Hề liếm môi, ánh mắt mờ mịt nhìn Doãn Tư Thần, cô thật sự không biết nên nói gì.
Doãn Tư Thần ăn mặc như vậy, hiển nhiên là muốn ra ngoài, chẳng lẽ cô nói một câu nhảm: Anh ra ngoài sao? Đây cũng quá nhảm rồi.
Tầm mắt Doãn Tư Thần lập tức rơi vào môi Cố Hề Hề. Động tác liếm môi vừa rồi của cô, lại dễ thương như vậy.
Dễ thương? Anh nhất định điên rồi. Thế nào mà cảm thấy người phụ nữ này dễ thương? Người phụ nữ này chỉ là vợ hợp đồng của anh, phụ trách sinh người thừa kế thôi, vậy mà anh lại cảm thấy dễ thương.
Doãn Tư Thần xoay người muốn đi. Nhưng chưa đi hai bước, anh dừng một chút, không nhịn được tự khai báo hành trình của mình với Cố Hề Hề, thanh âm trong trẻo lạnh lùng: "Tối nay tôi đi Đức một chuyến."
"A.." Cố Hề Hề vẫn mờ mịt, cuối cùng cũng suy nghĩ kịp tốc độ của đối phương: "Vậy anh đi cẩn thận."
Doãn Tư Thần nghe lời dặn dò của Cố Hề Hề, tâm tình tốt lên, lửa giận vì thị trường bên Đức không tốt cũng biến mất trong nháy mắt.
Tiểu A lập tức gật đầu với Cố Hề Hề: "Xin thiếu phu nhân yên tâm, tổng giám đốc có máy bay riêng, phương tiện đặc biệt an toàn, không có bất kỳ vấn đề gì."
Cố Hề Hề mờ mịt gật đầu, sau đó cầm ly nước tiễn Doãn Tư Thần và Tiểu A. Sau nửa giờ Doãn Tư Thần và Tiểu A lên xe đi, Cố Hề Hề mới phản ứng lại.
Doãn Tư Thần đi? Trong nhà này chỉ còn lại mình cô? Trời ạ, quá hạnh phúc!
Rốt cuộc cuộc sống cô không có khí thế cường đại của Doãn Tư Thần uy hiếp nữa. Ưu tư của người đàn ông đó thật quá kỳ quái, luôn tức giận vô cớ, lại cao hứng vô cớ. Suy đoán