Nhiễm Tịch Vi nghe thấy tiếng quát của Tưởng Huy Âm, chẳng những không sợ sệt mà còn cất giọng cười to.
"Tôi nói bậy? Tưởng Huy Âm, cô dám thề cô không yêu Tưởng Dật Hải không?" Gương mặt Nhiễm Tịch Vi trở nên ửng hồng khác thường, cô ta để mặc gió lạnh thổi rét run vào cơ thể, vẫn chưa kịp nhận ra có điều gì bất ổn, xoay người nhìn Tưởng Huy Âm: "Đúng vậy, chuyện xấu hổ này sao có thể để người khác biết được chứ? Cô yêu Tưởng Dật Hải như vậy, vì muốn có được anh ta mà không ngần ngại đi cảnh cáo Vân Nặc, không nề hà gây khó dễ cho Cố Hề Hề! Nhưng cô che giấu kỹ đến đâu cũng vô dụng, cô cho rằng người khác đều là đồ ngốc sao?"
Tưởng Huy Âm sợ tới mức lùi về sau hai bước, hoảng loạn giải thích: "Tôi và anh ấy chỉ là tình cảm anh em.."
"Đủ rồi! Mấy lời nói dối này cô lưu lại tự lừa dối bản thân mình là được, đừng mang ra trước mặt tôi để giả vờ nữa!" Nhiễm Tịch Vi tiếp tục từng bước ép sát nói: "Nhưng, tôi rất hiếu kỳ, nếu Tưởng Dật Hải biết cô em gái mà anh ta luôn cưng chiều lại yêu thầm mình mười mấy năm, không biết anh ta sẽ nghĩ gì nhỉ?"
Tưởng Huy Âm lập tức luống cuống, đưa tay muốn che miệng Nhiễm Tịch Vi lại, nhưng Nhiễm Tịch Vi đã hất tay Tưởng Huy Âm ra, châm chọc nói: "Thế nào? Dám làm không dám nhận sao? Tưởng Dật Hải đúng là người không tệ, phong thần tuấn lãng, khí chất nho nhã. Nghe nói khi còn nhỏ trong một lần vô ý, cô đã xông vào phòng Tưởng Dật Hải, sau khi thấy được bóng dáng anh ta đang tắm thì đối với anh ta đã hoa si đến điên cuồng, còn vì thế mà học hội họa, chính là muốn vẽ lại hình ảnh đó để lưu giữ vĩnh viễn.."
"Đủ rồi!" Tưởng Huy Âm rốt cuộc không chịu nổi nữa: "Đừng nói nữa! Cô muốn gì?"
Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Tưởng Huy Âm thật sự sợ hãi, cô ta trăm triệu lần cũng không nghĩ tới bí mật mà cô ta luôn liều mạng che giấu, lại bị người ta phanh phui xé rách đến đầm đìa máu tươi.
Tưởng Huy Âm thật sự hối hận.. Cô ta sao lại muốn lại đây chứ?
Biểu tình Nhiễm Tịch Vi lúc này tựa hồ như có gì đó không thích hợp, nếu để cho kẻ điên này nói thêm cái gì nữa thì tình cảm giữa cô ta và Tưởng Dật Hải chỉ sợ là thật sự muốn giữ cũng không nổi..
Toàn thân Tưởng Huy Âm không ngừng run rẩy, cô ta cơ hồ muốn quỳ xuống cầu xin Nhiễm Tịch Vi. Cô ta bị người khác chỉ trích không quan trọng, nhưng không thể hủy hoại Tưởng Dật Hải!
Đó là nam thần ở trong lòng cô ta!
Nét ửng hồng trên mặt Nhiễm Tịch Vi càng thêm rõ ràng, toàn thân khô nóng, tâm trí hỗn độn, bắt đầu trở nên mơ hồ.
Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ là phát sốt?
Tưởng Huy Âm nhận ra tình trạng Nhiễm Tịch Vi không bình thường, cô ta kinh hãi không dám nói gì nữa, xoay người bỏ chạy.
Ở trong sảnh tiệc, Doãn Tư Thần đưa mắt nhìn về phía một phụ nữ xinh đẹp đang lẫn trong đám người, người phụ nữ đó khẽ gật đầu lại với anh.
Nếu nhìn theo tầm mắt của Doãn Tư Thần, thì sẽ phát hiện được người phụ nữ đó là bạn gái mà Doãn Tư Dược dẫn đến đây hôm nay. Sau khi Doãn Tư Dược đi tìm Nhiễm Tịch Vi gây náo loạn thì cô ta liền lặng yên không một tiếng động lùi về một góc, chờ đợi Doãn Tư Thần đến.
Nhận được tín hiệu của đối phương, Doãn Tư Thần vừa lòng gật đầu.
Ánh mắt cô ta nhìn Doãn Tư Thần, không phải là cái nhìn mến mộ của người phụ nữ dành cho đàn ông, mà chính là sự cung kính của cấp dưới nhìn cấp trên. Nhận ra được ý tứ của Doãn Tư Thần, người phụ nữ này nhanh chóng tách khỏi đám đông, yên lặng rời khỏi sảnh tiệc.
Doãn Tư Thần quay sang nói với Kiều Kỳ: "Vợ tôi làm phiền anh chăm sóc, tôi đi toilet một chút."
Kiều Kỳ cười rất vui vẻ: "Vinh hạnh cầu còn không được."
Doãn Tư Thần ưu nhã rời đi, theo hướng mà Nhiễm Tịch Vi đã bỏ đi lúc nãy.
Đến khi anh tìm được Nhiễm Tịch Vi, thì cả người cô ta đã trở nên thần trí không rõ ràng, quỳ trên mặt đất, không ngừng ôm đầu cúi rạp người xuống.
Doãn Tư Thần vừa tới, tức khắc có một bóng người từ chỗ tối bước ra, hành lễ cúi đầu với anh: "Chủ nhân."
"Làm tốt lắm, mang cô ta đến một căn phòng yên tĩnh, tôi có chuyện muốn hỏi cô ta." Doãn Tư Thần điềm tĩnh tiến về phía trước, lúc đi qua Nhiễm Tịch Vi, bước chân cũng không ngừng lại.
"Vâng." Người kia xách Nhiễm Tịch Vi lên, giống như là xách theo một con vật, sải bước đi theo sau Doãn Tư Thần.
Tùy ý chọn một phòng trống, Doãn Tư Thần trực tiếp đi vào, ngồi xuống ghế sofa. Anh không có bất kỳ động tác nào dư thừa, ưu nhã và khí phách đến cực hạn.
Người kia đem Nhiễm Tịch Vi ném trên mặt đất xong lặng lẽ biến mất. Không lâu sau thì trở lại, xách theo một xô nước, không chút do dự đổ thẳng lên đầu cô ta.
Giây tiếp theo, Nhiễm Tịch Vi giật mình, tức thì trở nên thanh tỉnh, đến khi cô ta tỉnh táo lại thì phát hiện tình cảnh của bản thân càng thêm tuyệt vọng.
Thân thể cô ta không thể động đẩy nổi, cô ta vừa ngẩng đầu thì liền thấy được gương mặt tuấn mỹ của Doãn Tư Thần, anh đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa.
Nhiễm Tịch Vi run rẩy, theo bản năng muốn dùng cách cũ để bảo vệ mình.
Thanh âm lãnh khốc của Doãn Tư Thần vang lên: "Nếu cô còn muốn khóc vậy thì móc luôn hai con mắt ra đi."
Nhiễm Tịch Vi trước nay chưa từng nghĩ tới có một ngày Doãn Tư Thần sẽ nói với cô ta những lời đáng sợ như vậy, lập tức giật mình tại chỗ.
Ngón tay thon dài của Doãn Tư Thần không ngừng chơi đùa với chiếc bật lửa, từ khi kết hôn với Cố Hề Hề, để giữ gìn sức khoẻ cho cô và đứa con trong bụng thì anh đã bỏ hẳn thuốc lá, với anh thì bật lửa bây giờ chỉ là món đồ chơi, hoàn toàn không dùng đến.
"Hình như trước giờ tôi chưa từng chủ động hỏi cô một câu, sáu năm trước lý do cô mất tích là gì?" Thanh âm Doãn Tư Thần nhàn nhạt, mang theo một tia chân thật uy nghiêm mà tràn đầy áp lực.
Nhiễm Tịch Vi nhịn không