Tiểu Vương đang ngồi cắt giấy dán tường, quay sang trả lời: "Thiếu phu nhân, còn hơn mười ngày nữa là tết rồi."
"Nhanh như vậy sao?" Cố Hề Hề đưa mắt nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa sổ.
Cô nhìn thấy chậu hoa nở rộ mà Tưởng Dật Hải đã tặng, bỗng nhiên nhớ đến cảnh tượng Vân Nặc và Tưởng Dật Hải gặp nhau, nhịn không được mà thổn thức trong lòng.
Mấy ngày gần đây, Tưởng Dật Hải thường xuyên đi xã giao trong giới thượng lưu và tham dự nhiều buổi gặp mặt, mọi người lần nữa đã chú ý đến sự tồn tại của Tưởng đại thiếu gia. Thật mong anh có thể vượt qua được đả kích sau khi Vân Nặc qua đời, mà mau chóng hồi phục tinh thần.
Mình đã đồng ý với Vân Nặc sẽ thay chị ấy đối xử tử tế với Tưởng Dật Hải, nhưng mình nên đối xử như thế nào bây giờ?
Trong lúc Cố Hề Hề miên man suy nghĩ thì chuông cửa vang lên, đã có người hầu bước ra mở cửa nên cô không phải đi đâu cả. Gần đây cô phát hiện bản thân ngày càng lười, nếu có thể ngồi yên thì tuyệt đối sẽ không di chuyển.
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Một lúc sau, thím Trương mang theo một hộp xốp vào, cười vui vẻ nói Cố Hề Hề: "Đây là do Tưởng gia cho người đưa tới, chắc là hoa tươi của Tưởng thiếu gia gửi thiếu phu nhân."
Gần đây Tưởng Dật Hải thường tặng cô không ít chậu hoa trong nhà kính của anh, thật may là Doãn Tư Thần đã thuê một người làm vườn rất chuyên nghiệp, còn chuẩn bị sẵn nhà kính trồng hoa trong biệt thự, nếu không thì chẳng biết phải để các chậu hoa này ở đâu.
Những chậu hoa này tuy nhỏ, nhưng giá từng chậu lên tới mấy chục vạn, thậm chí có thể là mấy trăm vạn! Tất cả đều là báu vật của Tưởng Dật Hải!
Anh cho người gửi rất nhiều chậu hoa đến đây, đây là ngụ ý anh đã hoàn toàn buông bỏ chuyện của Vân Nặc hay sao? Nếu đúng như vậy thì Cố Hề Hề cảm thấy rất vui mừng.
Kỳ thật Tưởng Dật Hải là người đàn ông không tệ, anh đã vì Vân Nặc mà phí hoài khoảng thời gian thanh xuân đẹp đẽ nhất của mình, anh càng không thể hoang phí những năm tháng tiếp theo.
Cho nên đối với việc Tưởng Dật Hải gửi hoa tới, Cố Hề Hề đều nhận lấy, đôi khi còn vui vẻ chụp ảnh đăng lên weibo cá nhân, tự hào khoe khoang một chút về những chậu cây xinh đẹp này.
Nhìn bầu trời bên ngoài tuyết rơi dày đặc, cô nghĩ sẽ chẳng ai đến tìm mình, nhưng gần đến giờ cơm trưa thì Mộc Nhược Na đã tới, trong cô ấy dường như không kiềm nổi mà phải tìm ngay một người để tán gẫu.
"Hề Hề, cậu có xem tin tức mấy bữa nay chưa?" Mộc Nhược Na từ lúc nghỉ việc ở tập đoàn Ody thì rất rảnh rỗi, nếu nhớ ra có việc ở đoàn phim thì hai người cùng đến, không thì thôi. Bởi lẽ chuyện tham dự vào đoàn phim là muốn chỉnh Nhiễm Tịch Vi, giờ thì cô ta không còn đóng phim nữa, hai người đi chả còn ý nghĩa gì.
Thật may là toàn bộ nhân viên đoàn phim đều biết hai người đến để làm gì, nếu không cả hai nhà làm phim cùng mất tích thì chẳng biết sẽ náo loạn cỡ nào!
Cũng không còn cách nào khác, hai người họ đối với Nhiễm Tịch Vi đều không biết nên biểu đạt cảm xúc như thế nào mới phải..
"Sao? Có chuyện gì?" Cố Hề Hề thuận miệng hỏi.
"Nghe nói.. Doãn Tư Dược thừa dịp Nhiễm Tịch Vi không chú ý, đã bắt cô ta về biệt thự để trả thù, lúc đang bừng bừng thì nhìn lại thấy gương mặt Nhiễm Tịch Vi đã mọc râu ria xồm xoàm. Doãn Tư Dược khi đó tức khắc ngã lăn đến choáng váng!" Giọng điệu Mộc Nhược Na rất thần bí.
Cố Hề Hề nghẹn họng trân trối: "Có phải cậu nghe nhầm rồi không?"
"Tôi cũng cảm thấy có gì đó không đúng!" Mộc Nhược Na nói thêm: "Nhiễm Tịch Vi thừa dịp Doãn Tư Dược lơ là liền trốn khỏi biệt thự, sau đó biến mất biệt tích. Hiện tại khắp nơi đều lan truyền chuyện này, ai mà biết thật giả thế nào!"
Cố Hề Hề không biết nên dùng lời nào để diễn tả tâm tình của mình lúc này.
Nhiễm Tịch Vi mọc râu?
Ha ha ha! Đúng là từ trên trời rơi xuống một viên thuốc huyền huyễn đại bổ cho cô mà!
Tuy mọi lời đồn thường được phóng đại lên, nhưng chuyện này ắt hẳn phiên bản gốc.. vốn dĩ đã không tốt đẹp gì rồi.
* * *
Lúc này Nhiễm Tịch Vi đang trốn ở một khu nhà ẩm thấp chật hẹp, cô ta nôn nóng gọi điện thoại: "Alô? Không phải đã nói chỉ cần năm ngàn vạn là có thể phẫu thuật sao? Cái gì? Bây giờ không thể? Vậy thì khi nào? Alo alo alo!"
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng tút tút tút mất tín hiệu, Nhiễm Tịch Vi hung hăng ném điếu thuốc trong tay xuống đất.
Giờ đây làm gì còn hình tượng thiếu nữ Nhiễm Tịch Vi nũng nịu mỹ miều ngày nào nữa chứ? Chỉ còn đầu tóc bóng dầu bết bát, râu ria xồm xoàm..
Râu ria xồm xoàm?
Không sai, trên cằm đã mọc một nhúm râu lỉa chỉa, mấy ngày nay cô ta không dám đi đâu, chỉ biết trốn chui trốn nhủi ở nơi này.
Từ nhỏ, Nhiễm Tịch Vi đã biết mình và những người khác không giống nhau. Số ít người biết được bí mật này, hoặc là đều ở nước ngoài, hoặc là đã chết. Ba mẹ cô ta rất bận, quanh năm suốt tháng đều ở bên ngoài, hiếm khi về nhà.
Mãi sau này cô ta mới biết bản thân mình không phải con ruột của Nhiễm lão gia, mà chính là sản phẩm từ một cuộc tình lêu lổng của Nhiễm phu nhân và người đàn ông khác. Chính vì vậy, khi vừa sinh ra thì cô ta đã bị bỏ lại một mình trong căn biệt thự rộng lớn, xung quanh chỉ toàn là người hầu chăm sóc sinh hoạt hằng ngày.
Vốn dĩ năm bốn tuổi thì Nhiễm Tịch Vi đã có cơ hội để phẫu thuật chuyển đổi giới tính, nhưng chính năm đó cô ta đã quen biết chàng trai tiểu vương tử Doãn Tư Thần kia. Chỉ một ánh nhìn đầu tiên đã khiến cô ta mê đắm dung nhan tinh xảo của chàng trai đó, kết cuộc là cô ta chấp nhận sống ngẩn ngơ ở nước ngoài nhiều năm, chỉ vì ở lại bên cạnh tiểu vương tử.
Mỗi một ngày trong quá khứ, cô ta chỉ có thể dựa vào thuộc kích thích hoóc môn để duy trì trạng thái nữ tính. Vì muốn che giấu sự khác thường trước mặt Doãn Tư Thần, cô ta cật lực tỏ ra bộ dáng băng thanh ngọc khiết, thanh thuần đáng yêu.
Rốt cuộc, giấc mơ thành sự thật! Vương tử Doãn Tư Thần kia đã thổ lộ với cô ta.
Thật vui vẻ, thật hạnh phúc!
Chính lúc đó thì thuốc kích thích hoóc môn nữa đã không còn tác dụng nữa do sự phát triển nam tính ở độ tuổi dậy thì. Nhiễm Tịch Vi bắt đầu vỡ giọng, sự thật này khiến cô ta vô cùng hoảng sợ!
Bí mật này tuyệt đối không thể để Doãn Tư Thần phát hiện! Tuyệt