Cố Hề Hề sửng sốt.
Tiêu Hằng bình tĩnh nói: "Là Tưởng Huy Âm."
"Anh nói cái gì!" Cố Hề Hề tức khắc kích động, cô hốt hoảng lấy tay bưng kín miệng.
Tiểu Vương gật gật đầu, nói: "Vừa rồi em và anh họ vội vã chạy ra ngoài là để ngăn cản cô ta làm chuyện ngu ngốc."
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Cố Hề Hề kinh ngạc nhìn Tiểu Vương: "Hai người đang nói cái gì vậy?". Truyện chính ở ~ T rùmTruyện.C O M ~
Gương mặt Tiểu Vương liền đỏ ửng, cô hoàn toàn không ngờ lúc mình xông vào phòng Tưởng Dật Hải lại thấy một màn.. nóng bỏng!
Lúc này Tưởng Dật Hải từ từ mở mắt, ngẩng đầu nhìn lên thấy được Cố Hề Hề. Ánh mắt anh hơi u ám, nhìn bác sĩ nói: "Chuyện hôm nay thật là đa tạ."
Bác sĩ thấy Tưởng Dật Hải đã tỉnh, chậm rãi rút kim châm ra, sau đó đo nhiệt độ cơ thể của anh rồi nói: "Nếu cảm thấy không khoẻ thì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào."
Tưởng Dật Hải gật gật đầu, bác sĩ thu dọn dụng cụ để vào vali chuyên dụng rồi rời khỏi, chuyện riêng của chủ nhân thì tốt nhất là nên tránh đi. Tiêu Hằng và Tiểu Vương cũng ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Cố Hề Hề hơi giật giật khoé miệng, đưa mắt nhìn Tưởng Dật Hải, cô không biết nên nói gì vào lúc này.
"Vừa rồi thật sự xin lỗi em, là tôi không khống chế được bản thân mình." Tưởng Dật Hải áy náy nhìn Cố Hề Hề: "Có thể nhờ em đắp chăn giúp tôi được không? Hiện tại toàn thân tôi không còn một chút sức lực nào cả."
Cố Hề Hề lập tức hồi phục tinh thần, cô vội tiến đến, kéo chăn lên đắp cho Tưởng Dật Hải.
Dáng người của Tưởng Dật Hải quả nhiên không tệ, muốn cơ bắp có cơ bắp, muốn đường cong có đường cong, bản thân anh thật ra không ngại để lộ vóc dáng trước mặt Cố Hề Hề, nhưng hoàn toàn không phải là tình huống hiện tại.. Bởi vì chuyện vừa rồi khiến anh rất hổ thẹn!
"Thật xin lỗi, thời điểm bị dược vật khống chế thì tôi chỉ có thể nghĩ đến em." Tưởng Dật Hải cười chua xót: "Tôi không thể để bất kỳ ai thấy hình ảnh chật vật của mình như vậy."
Cố Hề Hề gật gật đầu, thuận tay kéo một ghế dựa đến ngồi cạnh mép giường: "Em hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt Tưởng Dật Hải thoáng qua sự đau lòng, nhẹ nhàng mở miệng: "Đều là do tôi sai."
Cố Hề Hề thở dài một tiếng: "Nếu anh không muốn nói cũng không sao."
Tưởng Dật Hải khẽ lắc đầu: "Không phải! Không phải không muốn nói, mà là.. mà là chuyện này quả thật đáng xấu hổ!"
Cố Hề Hề im lặng nhìn Tưởng Dật Hải.
"Có lẽ em không thể tưởng tượng được, Huy Âm con bé.. đối với tôi.. có một tình cảm khác." Tưởng Dật Hải dù biết việc này thật sự mất mặt, nhưng vẫn nói ra.
Khi thần trí bị áp đảo bởi mị dược, anh đã cố gắng đẩy Tưởng Huy Âm ra, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi phòng của mình, tìm đến phòng của Cố Hề Hề. Tựa như ở sâu trong tiềm thức thì người anh có thể tin tưởng được, chỉ có cô!
Kẻ khác có thể sẽ lợi dụng tình trạng này của anh để gây chuyện xấu ảnh hưởng thanh danh, thậm chí là uy hiếp và bức bách anh. Nhưng Cố Hề Hề sẽ không làm vậy! Anh tin tưởng cô một cách tuyệt đối!
Cố Hề Hề nghe lời này của Tưởng Dật Hải, tức khắc chấn động, mãi một lúc sau mới thốt lên: "Hả?"
Tưởng Dật Hải cẩn thận quan sát Cố Hề Hề, nhìn gương mặt mờ mịt khiếp sợ của cô, nhíu mày cười khổ mà nói: "Gần đây tôi cũng mới biết, thì ra thời gian trước Huy Âm liên tục nhắm vào em là bởi vì tôi. Hề Hề, thật xin lỗi, là tôi liên lụy em."
Cố Hề Hề sững sờ vì sự thật này, phải mất một lúc lâu cô mới chậm rãi trả lời: "Thật may là anh tìm đến em, nếu không thì danh dự của Tưởng gia đã bị hủy hoại rồi!"
Tưởng đại tiểu thư hạ mị dược Tưởng đại thiếu gia! Tưởng đại tiểu thư yêu thầm anh trai của mình và muốn dùng dược vật để chơi trò ván đóng thuyền!
Một khi tin tức này bị truyền đi thì thanh danh của Tưởng gia sẽ bị vết nhơ không thể rửa sạch, giá cổ phiếu và việc kinh doanh của Tưởng gia sẽ đứng trước nguy cơ lũng đoạn!
Cố Hề Hề lập tức tha thứ, bỏ qua hành động mạo phạm vừa rồi của Tưởng Dật Hải. Ở dưới tình huống đó mà anh chỉ ôm lấy cô, không làm bất kỳ điều gì khác, quả thật là nhẫn nhịn đến cực hạn.
"Rốt cuộc.. chuyện xảy ra như thế nào?" Cố Hề Hề nhịn không được liền hỏi.
Tưởng Dật Hải thầm than một tiếng, kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.
"Sau bữa cơm trưa thì tôi về phòng nghỉ ngơi một chút. Khoảng ba giờ chiều thì Huy Âm đột nhiên gõ cửa phòng, nói là có việc. Tôi không suy nghĩ gì nhiều nên để cho con bé vào phòng, bởi vì lúc đó vừa ngủ trưa dậy nên tôi mặc.. quần áo khá ít." Tưởng Dật Hải cảm thấy thật sự khó khăn khi phải nói những lời này với Cố Hề Hề: "Huy Âm đột nhiên ôm lấy tôi, nói là muốn dành lần đầu tiên cho tôi. Tôi đương nhiên không đồng ý chuyện hoang đường như vậy. Người Tưởng gia xưa nay trọng tình cảm và chấp niệm rất nặng, một khi đã nhận định người trong lòng thì rất khó thay đổi. Hơn nữa tôi luôn xem Huy Âm là em gái của mình, sao có thể làm ra chuyện bại hoại không bằng cầm thú?"
Cố Hề Hề gật gật đầu.
"Khi biết Tưởng Huy Âm thích mình, tôi bắt đầu trốn tránh mà không triệt để giải quyết, chính vì vậy mà dẫn đến hậu quả ngày hôm nay." Thanh âm Tưởng Dật Hải mang theo sự chua xót: "Mẹ tôi vốn dĩ vì biết chuyện này, nên bà mới buộc chúng tôi đến sơn trang suối nước nóng, trước nhất là để con bé bỏ đi ý niệm điên rồ đó, thứ hai là để tìm một người phù hợp để gả con bé đi. Tôi là người thừa kế duy nhất của Tưởng gia, mẹ tôi tuyệt đối không cho phép bất luận điều gì sơ suất xảy ra."
Cố Hề Hề lần nữa gật đầu.
"Trước khi đến sơn trang hôm nay thì ở nhà đã xảy ra tranh cãi kịch liệt. Mẹ tôi đã tuyệt tình nói, nếu Huy Âm không đến đây để tìm hiểu một người phù hợp, thì bà sẽ gả con bé đến bất kỳ một gia đình nào đó. Vì vậy ngoài mặt Huy Âm giả vờ