Tưởng Huy Âm đương nhiên biết loại mị dược này đáng sợ đến mức nào!
Cô ta chỉ nghiền nhỏ và hòa tan ba viên thuốc vào ly nước cho Tưởng Dật Hải uống, đã khiến một người kiên cường như anh thiếu chút nữa mất đi ý chí và bị phá hủy hoàn toàn!
Vậy mà Doãn Tuyết Mạt cho cô nuốt trọn đến năm sáu viên thuốc?
Tưởng Huy Âm cảm thấy tuyệt vọng tột độ!
Vì cái gì mà mọi chuyện lại trở thành như vậy?
Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Hiện tại thân thể cô ta đã suy yếu đến mức không thể phản kháng!
Một khi những viên thuốc này phát tác, vậy thì cô ta.. vạn kiếp bất phục..
Doãn Tuyết Mạt hả hê nhìn vào vẻ mặt tuyệt vọng của Tưởng Huy Âm, cô ta vỗ vỗ tay nói: "Tôi thích điệu bộ này của cô! Tưởng Huy Âm, đây là do cô đã dám chạm vào giới hạn cuối cùng của tôi! Không ai được phép đoạt đi người đàn ông của tôi! Cả cô cũng không thể!"
Doãn Tuyết Mạt hung hăng đẩy Tưởng Huy Âm ra.
Tưởng Huy Âm mặc kệ bản thân trông chật vật ra sao, một mực nhìn Doãn Tuyết Mạt với ánh mắt cầu xin van nài. Vào thời khắc này, mọi tôn nghiêm đều không là gì cả! Quan trọng là cô ta không thể thất thân!
"Doãn Tuyết Mạt! Cô đừng đi! Xin cô, làm ơn tìm bác sĩ giúp tôi! Mị dược này là lấy từ chợ đêm, dược hiệu mạnh gấp nhiều lần so với bình thường.. tôi sẽ không chịu đựng nổi!" Tưởng Huy Âm tuyệt vọng nhìn Doãn Tuyết Mạt: "Chỉ cần cô buông tha tôi, tôi thề, tôi sẽ không bao giờ nói một chữ với Tiêu Hằng! Tôi tuyệt đối sẽ biến mất khỏi tầm mắt của cô!"
"Quá muộn rồi!" Ánh mắt Doãn Tuyết Mạt trở nên lãnh khốc: "Người tôi chuẩn bị cho cô, đều đã tới!"
Doãn Tuyết Mạt mở cửa phòng, đã thấy bốn năm tên đàn ông đứng ngoài cửa.
Doãn Tuyết Mạt nở nụ cười tàn khốc: "Tưởng đại tiểu thư, cứ thoải mái hưởng thụ đi! Đây là kết cuộc cho việc dám quyến rũ Tiêu Hằng! À đúng rồi, tôi quên nói, đây chính Cố Hề Hề tính kế bày mưu cho cô! Nếu muốn hận thì đi mà hận cô ta!"
Nói xong, Doãn Tuyết Mạt xoay người rời khỏi.
Tưởng Huy Âm nhìn những gã đàn ông kia hướng về thân thể cô ta với đôi mắt đỏ ngầu, sự tuyệt vọng của cô ta đã lên tới cực điểm!
Xong rồi, xong rồi, tất cả thật sự đã xong rồi!
Tưởng Huy Âm vừa định mở miệng, đột nhiên cảm nhận được dưới vùng bụng của mình tựa như có một ngọn lửa bùng nổ, toàn thân nóng ran! Chính là dược hiệu phát tác!
Một người đàn ông lập tức cởi quần, lộ ra hạ thân gớm ghiếc, rõ ràng trong lòng Tưởng Huy Âm thật sự cảm thấy ghê tởm, nhưng thân thể cô ta lại không tự chủ mà hướng về đối phương!
Trong tích tắc khi sự đau đớn xâm chiếm cơ thể, nước mắt của Tưởng Huy Âm trào ra mãnh liệt!
Cô ta xong rồi! Hoàn toàn xong rồi!
* * *
Cùng thời điểm này ở trong phòng của Cố Hề Hề, Tiểu A bước vào nói nhỏ bên tai Doãn Tư Thần vài câu.
Khoé miệng Doãn Tư Thần nở một nụ cười lạnh: "Nếu Doãn Tuyết Mạt đã xuống tay trước, cứ để cô ta chơi cho đã đi. Dù cho Doãn Tuyết Mạt không hạ thủ, thì hôm nay vẫn là ngày chết của Tưởng Huy Âm."
"Vâng, tổng giám đốc." Tiêu A đáp một tiếng, sau đó lùi lại đứng một bên, trong đáy mắt mang theo ý cười.
Dám tính kế Tiêu Hằng, chết chưa hết tội!
Ở trong lòng Tiểu A và nhiều trợ lý khác của Doãn Tư Thần, thì Tiêu Hằng không chỉ là đồng nghiệp mà còn là ân sư, tất cả bọn họ đều do một tay Tiêu Hằng đào tạo huấn luyện. Thành tựu ngày hôm nay có được, chính là công lao của Tiêu Hằng!
Thân là thủ tịch trợ lý của tổng giám đốc mà lại dính phải tai bay vạ gió!
Đối phương đúng là đáng chết!
Cố Hề Hề nhìn thấy Doãn Tư Thần và Tiểu A nói nhỏ với nhau, bèn thuận miệng hỏi: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
Doãn Tư Thần ngẩng đầu nhìn Cố Hề Hề, tức thì nét lãnh khốc đã tiêu tan, đôi mắt trở nên nhu hòa. Anh đứng lên bước đến, dịu dàng vuốt ve mái tóc của cô: "Không có gì, em có thích các món lễ vật đó không?"
Cố Hề Hề không suy nghĩ nhiều, liền nở nụ cười tươi rói: "Thích chứ! Anh xem, quần áo mẹ may cho em có phải rất đẹp không? Đồ của em từ nhỏ đến lớn đều là do mẹ may, lúc nhỏ nhà nghèo, bà nội lại luôn ức hiếp mẹ, mẹ thấy em đến trường hay bị bạn bè cười nhạo nên bà đã lén lút tích cóp tiền mua vải, mua sách dạy may vá, rồi tự học để may quần áo cho em. Khi lên tiểu học, trung học thì phải mặc đồng phục theo quy định của trường, nên em không có nhiều cơ hội mặc đồ mẹ may nữa. Không ngờ mẹ vẫn may đồ cho em rất vừa vặn!"
"Em thích là được." Doãn Tư Thần hoàn toàn không có cảm giác chê bai tay nghề thô ráp của Giản Tiếu, anh mỉm cười nhìn Cố Hề Hề. Chút quần áo này xác thật không đáng giá trong mắt anh, nhưng nhìn đôi mắt hạnh phúc và ý cười trong đáy mắt của cô, anh cũng cảm thấy thật hạnh phúc.
Chỉ cần Cố Hề Hề thích, nghĩa là anh sẽ thích!
Cố Hề Hề nhìn Doãn Tư Thần, nở một nụ cười ngọt ngào, cô nhẹ nhàng nắm tay anh đặt lên bụng của mình, thanh âm mềm mại: "Bác sĩ nói con trai chúng ta phát triển rất tốt, thậm chí ngang ngửa một đứa bé đã đủ chín tháng mười ngày. Nói cách khác, nếu giờ con được sinh ra cũng không tính là sinh non. Bất quá, bác sĩ nói nếu em bé ở trong bụng mẹ càng lâu, thì sau này càng có lợi cho việc phát triển thể chất và trí tuệ. Mẹ đưa dược tề cho em chính là muốn bồi bổ cho việc này, có thể giúp cho con hấp thụ được nhiều chất miễn dịch mà không làm cơ thể em mệt mỏi."
"Ừa." Đáy lòng Doãn Tư Thần dâng lên cảm giác hạnh phúc khi được làm cha, anh dịu dàng ôm lấy cô: "Hề Hề, cảm ơn em!"
"Sao tự nhiên lại nói lời khách khí vậy?" Cố Hề Hề nhìn anh bằng đôi mắt đầy mật ngọt: "Chúng ta là vợ chồng mà!"
Một câu cuối cùng đã mãnh liệt vây lấy trái tim Doãn Tư Thần, anh siết chặt Cố Hề Hề vào lòng, hôn cô đến quên hết mọi thứ. Nụ hôn này không mang ý nghĩa sắc dục, chỉ một nụ hôn biểu đạt sự hạnh phúc và cảm kích.
* * *
Lúc này người của Tưởng gia đã nhận được tin tức.
Sắc mặt Tưởng phu nhân trở nên âm trầm lãnh đạm, đáp lại người đưa tin: "Không cần lo cho nó! Từ nay trở đi, Tưởng Huy Âm không phải con gái của tôi, càng không phải Tưởng gia đại tiểu thư!"
Một câu này đã định đoạt sinh tử của Tưởng Huy Âm!
Vào thời khắc cô ta tính kế Tưởng