Tiểu Vương vừa nghe những lời này của Cố Hề Hề thì gương mặt càng ửng đỏ.
Cố Hề Hề thoải mái ăn cơm chiều, uống chén canh tẩm bổ sau đó nghỉ ngơi rất sớm, càng gần đến ngày sinh thì càng phải giữ gìn sức khoẻ tốt hơn.
Đêm nay, khắp nơi trong sơn trang đều rất ồn ào náo nhiệt, nhưng bốn phía phòng của Cố Hề Hề đều an tĩnh. Không ai dám quấy rầy giấc ngủ của cô, trừ phi là người đó không muốn sống nữa.
Thời điểm Cố Hề Hề mơ mơ màng màng, cảm giác được phần nệm bên cạnh mình lún xuống, kèm theo một hơi ấm nhẹ nhàng ấm lan tỏa, cô theo bản năng nhích người tới và đưa tay ôm lấy.
Đối phương rất dịu dàng trở tay ôm lấy cô, thì thầm bên tai: "Hề Hề, đợi đến khi anh nắm được hạng mục này rồi, anh sẽ có đủ lợi thế trao đổi với Mặc gia, khi đó thì em không cần khó xử nữa. Anh chờ cơ hội này đã lâu, hiện tại Mặc Tử Hân chủ động tìm tới đúng là làm mọi chuyện càng thêm thuận lợi. Hôn ước của Vân gia và Mặc gia tất nhiên quan trọng, nhưng hạng mục này đối với Mặc gia mà nói, thì càng quan trọng hơn. Mặc gia muốn nhúng tay vào dự án này, có nghĩa đây chính là một bước đệm để họ có thể nắm được quyền khống chế kinh tế của thủ đô. Anh sẽ chấp nhận nhượng bộ để đổi lại tự do cho em. Mặc gia nhất định phải tính toán thiệt và lợi trong chuyện này."
Cố Hề Hề vẫn ngủ say, cô hoàn toàn không nghe được lời nỉ non này, chỉ cục cựa vùi đầu vào lồng ngực của anh, động tác trẻ con này khiến khoé mắt hẹp dài rũ xuống, không thể giấu được sự yêu chiều và ôn nhu.
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Chuột đồng nhỏ à, em nói xem, cuộc đời này của anh sao lại thua trong tay em chứ? Mà còn là thua một cách cam tâm tình nguyện!
Hề Hề, vì em, dù có tổn thất lợi ích thì có là gì?
Coi như là vì em, trì hoãn việc đánh chiếm đế đô thì thế nào chứ?
Ngàn vàng cũng không mua được nụ cười của em..
Doãn Tư Thần âu yếm nhìn Cố Hề Hề, dịu dàng hôn lên trán cô: "Chuột đồng nhỏ của anh, ngủ ngon."
Một đêm ngon giấc.
Khi Cố Hề Hề hé mở đôi mắt mơ màng, phát hiện mền gối bên cạnh rất hỗn độn, nhưng người lại không thấy đâu. Vậy là tối qua anh có trở về nghỉ ngơi? Nhưng sao lại đi sớm như vậy?
Tiểu Vương ở ngoài nghe tiếng động, biết Cố Hề Hề đã tỉnh dậy nên liền gõ cửa tiến vào và chuẩn bị quần áo cho cô.
"Tư Thần đi rồi sao?" Cố Hề Hề vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói đặc biệt trong trẻo sảng khoái.
"Tổng giám đốc và Mặc tổng đã rời khỏi từ rất sớm." Tiểu Vương tiếp tục trả lời: "Tổng giám đốc có dặn hôm nay ở sơn trang sẽ vắng vẻ, nếu thiếu phu nhân thích nghỉ ngơi thì có thể ở lại đây thêm hai ngày, nếu không thì chúng ta có thể trở về ngay cũng được. Có điều tổng giám đốc và Mặc tổng sẽ đến thủ đô, có thể đến ngày kia mới trở về."
Cố Hề Hề giật mình, xem ra hai người họ thật sự sẽ bắt tay hợp tác?
Cô xua xua tay nói: "Chị sẽ trở về luôn, chị bây giờ không thể ngâm suối nóng được, ở đây cũng không có gì làm."
"Dạ được, vậy em sẽ gọi mọi người vào thu dọn đồ đạc." Tiểu Vương thuận tiện nói thêm: "Vừa rồi anh họ đã đi theo tổng giám đốc, cho nên anh ấy có để lại vài vệ sĩ ở đây với chúng ta."
Cố Hề Hề gật gật đầu.
Tiêu Hằng không còn ở chỗ này, dĩ nhiên Doãn Tuyết Mạt sẽ không lang thang ở đây nữa, không có ai gây nguy hiểm cho Cố Hề Hề. Vậy nên giữ quá nhiều vệ sĩ bên cạnh cũng không cần thiết, nhưng mà Cố Hề Hề vẫn không cự tuyệt.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Cố Hề Hề rời phòng nhìn xung quanh, quả nhiên trong sơn trang này không còn lại bao nhiêu người cả. Khi cô bước đến cổng thì mới phát hiện mình là người khách cuối cùng mà Tưởng Dật Hải chuẩn bị tiễn chân.
Thấy Cố Hề Hề tiến đến, Tưởng Dật Hải nở nụ cười chào hỏi: "Tất cả mọi người đều đi rồi, chỉ còn lại chúng ta."
Cố Hề Hề mỉm cười: "Mọi chuyện cứ như nằm mơ vậy, vốn dĩ là chuẩn bị để anh và Tưởng Huy Âm xem mắt tìm hiểu đối tượng vừa ý, không ngờ lại diễn tiến thành ra thế này."
"Vậy cũng không có gì là không tốt." Tưởng Dật rũ mắt cúi đầu nhìn Cố Hề Hề, ánh mắt lập loè tựa như có gì muốn nói, nhưng lại yên lặng.
Cố Hề Hề gật gật đầu: "Đúng vậy, thật may là sau cùng không ảnh hưởng tiêu cực gì đến Tưởng gia."
"Ừ." Tưởng Dật Hải không phủ nhận, nói: "Kiếm tiền quan trọng hơn, so với việc hóng chuyện những tin đồn thì tiền tài càng thu hút sự chú ý của mọi người."
Cố Hề Hề nghiêm túc gật gật đầu, nói: "Nếu tất cả đều đi rồi, em cũng phải trở về đây. Mấy ngày nay hẳn là anh đã vất vả nhiều, nên chú ý giữ sức khoẻ nhé."
Tưởng Dật Hải nở nụ cười vui vẻ: "Ừ, em cũng vậy, gần tới ngày sinh thì không nên đi đâu nhiều."
Cố Hề Hề nhẹ nhàng đáp: "Vậy em xin phép đi trước."
Tưởng Dật Hải an tĩnh đứng đó, nhìn theo bóng Cố Hề Hề rời khỏi, khi cô sắp bước lên xe thì anh đột nhiên mở miệng gọi: "Hề Hề!"
Cố Hề Hề chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Tưởng Dật Hải mỉm cười, nụ cười này làm anh hơi hoảng loạn.
"Làm sao vậy ạ?" Cố Hề Hề cười hỏi.
"Em sẽ đến xem cuộc đấu thầu vào ngày kia chứ?" Đáy lòng Tưởng Dật Hải thoáng chua xót, tâm tư rối bời, cuối cùng chỉ hỏi được một câu như vậy.
"Nếu sức khoẻ cho phép thì em sẽ đến một chút xem cho vui." Cố Hề Hề cười đáp: "Tạm biệt!"
"Hẹn gặp lại." Tưởng Dật Hải không nói gì nữa, hướng về phía Cố Hề Hề và vẫy vẫy tay.
Cố Hề Hề gật gật đầu đáp lễ, sau đó lên xe, chốc lát sau thì đã rời khỏi tầm mắt của Tưởng Dật Hải.
"Tạm biệt, không bao giờ gặp lại, lại lần nữa gặp mặt, và.. hẹn gặp lại.." Đôi mắt Tưởng Dật Hải liễm diễm, tự thì thầm nói: "Hề Hề, cảm ơn em."
* * *
Chớp mắt đã ba ngày trôi qua, thời gian này Cố Hề Hề thật sự không hề nhàn rỗi. Càng