Ánh mắt Tưởng Huy Âm liếc nhìn lọ thuốc trên bàn, giọng nói lãnh đạm: "Nếu anh chán ghét Cố Hề Hề như vậy, vì cái gì lại không tự đi hạ dược cô ta?"
Đối phương bật cười: "Bởi vì tôi sẽ có nhiệm vụ giúp cô loại bỏ những người khác ở bệnh viện, bằng không thì chẳng lẽ cô nghĩ rằng bệnh viện của Doãn gia là nơi nào, có thể để người khác tùy ra tay dạ dược sao? Ba bữa cơm hằng ngày của Cố Hề Hề đều có người phụ trách xử lý, thậm chí cả một ly nước lọc cô ta uống cũng được kiểm tra kỹ lưỡng. Tôi không có cách nào tiếp cận cô ta, nhưng cô thì có thể."
Tưởng Huy Âm khinh thường trả lời: "Có vẻ anh đã đánh giá cao tôi rồi, một người bị đuổi khỏi Tưởng gia như tôi thì làm gì còn tư cách đi gặp Cố Hề Hề. Gặp còn không được, nói gì đến hạ dược?"
"Tuy cô không được, nhưng mẹ nuôi của cô thì hoàn toàn có tư cách này." Người đàn ông tức khắc cười ha hả.
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
"Anh có ý tứ gì?" Tưởng Huy Âm càng thêm cảnh giác nhìn đối phương.
"Việc của cô ở đây, chỉ cần cô không nói, tôi không nói thì ai có thể biết được?" Người đàn ông móc ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Tưởng Huy Âm: "Trong đây có số tiền một trăm vạn, đủ cho cô tự chuộc thân, cô không định rời khỏi đây sao?"
Tưởng Huy Âm lúc này không còn do dự gì nữa, cô ta lập tức giựt lấy tấm thẻ nắm thật chặt. Hơn ai hết, cô ta chính là người muốn rời khỏi nơi quỷ quái này nhất.
Người đàn ông thấy vậy, liền nở nụ cười: "Tưởng đại tiểu thư, hợp tác vui vẻ."
Tầm mắt Tưởng Huy Âm dừng ở ngón tay đối phương, ngón tay có vết xăm trổ hình con bò cạp, hiển nhiên đây không phải người sống trong nhung lụa hay là gia đình trí thức gì cả. Cô ta khẽ cắn môi, không muốn quan tâm gì nữa, bằng bất cứ giá nào thì vẫn phải rời khỏi nơi đáng chết này!
Người đàn ông không nói gì nữa, kéo cổ áo che khuất mặt, cúi đầu ra khỏi phòng, gã ta bước ra đến góc đường bên ngoài khách sạn và lên xe rời đi.
"Doãn tiểu thư, mọi thứ đã làm theo yêu cầu của cô, Tưởng Huy Âm đã mắc câu." Bên trong xe, người đàn ông đang gọi điện thoại báo cáo kết quả.
"Tốt lắm, chúng ta cứ ở đây chờ xem kịch vui." Thanh âm lãnh khốc nhẹ nhàng vang lên: "Doãn Tư Thần nếu dám đuổi cùng giết tận cả gia đình tôi, vậy thì đừng trách tôi tàn nhẫn độc ác!"
* * *
Tại biệt thự của Tưởng gia, Tưởng phu nhân đang dặn dò người hầu chuẩn bị đồ đạc để bà đến bệnh viện thăm Cố Hề Hề. Sáng nay Doãn Tư Thần đã thông báo với hai nhà về việc Cố Hề Hề nhập viện chuẩn bị sinh nở, tức thì cả Doãn gia và Tưởng gia đều cuống quít lên.
Lúc này Cố Hề Hề đang tản bộ trong sân bệnh viện, nhằm sinh nở dễ dàng hơn nên các bác sĩ đều khuyên cô đi dạo để thể chất và tinh thần thoải mái.
Theo sau lưng cô là một đoàn người, người cầm nước, người cầm khăn, người mang theo ghế dựa, chỉ cần Cố Hề Hề có bất kỳ dấu hiệu nào không ổn là họ sẽ phản ứng ngay lập tức.
Bất quá Cố Hề Hề đã tản bộ hết một vòng nhưng bụng vẫn không có động tĩnh gì, kết quả kiểm tra khi nãy cho thấy cổ tử cung vẫn chưa mở, xem ra thật sự phải tầm hai ngày nữa thì mới có thể sinh được.
Cố Hề Hề quay đầu nhìn lại thấy gần như toàn bộ người trong bệnh viện đều đi theo cô, tức khắc dở khóc dở cười.
"Tôi thật sự không có việc gì đâu, mọi người không cần đi theo, có Tiểu Vương và thím Trương ở cạnh tôi là được rồi." Cố Hề Hề xua xua tay: "Hiện tại tôi đã ở bệnh viện, nếu có gì thì cũng kịp thời trở tay mà."
Vẻ mặt y tá trưởng liền sốt sắng, nói: "Thiếu phu nhân nên để chúng tôi đi theo, hiện tại cô đang mang thai tiểu thiếu gia nên chúng tôi không dám có gì sơ suất."
Cố Hề Hề bất đắc dĩ nói: "Được rồi, tôi đi tản bộ tiếp vậy, mọi người muốn đi theo thì tùy."
Trong lúc Cố Hề Hề đi dạo trong sân bệnh viện, thì Doãn lão phu nhân và Doãn phu nhân ở nhà đang dặn dò quản gia và người hầu sắp xếp hết mọi đồ dùng cần thiết mang đến bệnh viện.
Còn Tưởng phu nhân ở Tưởng gia thì chuẩn bị huyết sâm ngàn năm quý giá để bồi bổ cho Cố Hề Hề. Bà còn chưa kịp ra khỏi cửa thì có người hầu tiến vào bẩm báo: "Phu nhân, đại tiểu thư.. à không, là Tưởng Huy Âm đang quỳ gối ngoài cửa, nói là muốn gặp người."
Tưởng phu nhân nhíu mày lại: "Không gặp!"
Người hầu do dự một chút: "Cô ấy bảo là có chuyện muốn nói, là về đại thiếu gia."
Sắc mặt Tưởng phu nhân âm trầm: "Nó còn mặt mũi đến gặp ta?"
Người hầu im lặng không hé răng.
Tưởng phu nhân nghĩ nghĩ một chút, rồi vẫy tay nói: "Để nó vào, ở phòng khách chờ ta."
"Vâng, phu nhân." Người hầu vội vàng rời đi.
Vốn dĩ Tưởng phu nhân không muốn gặp Tưởng Huy Âm, nhưng khi nghe cô ta quỳ gối trước cổng lớn của Tưởng gia thì cơn giận trong lòng bà đã nguôi đi phần nào. Ngay cả con chó nếu nuôi lâu năm thì còn có tình cảm, huống chi là con người, mà người này đã từng gọi bà là mẹ hơn hai mươi năm.
Tưởng phu nhân dù nhẫn tâm thì vẫn không thể cứng rắn quá lâu, bà không hẳn là muốn từ mặt không bao giờ nhìn thấy Tưởng Huy Âm. Bất quá chỉ vì cô ta đã phạm sai lầm quá lớn, nên bà không thể để cô ta trở lại Tưởng gia.
Cũng tốt, thôi thì dịp này gặp nhau lần sau cùng để hoàn toàn đoạn tuyệt chấm dứt tình cảm mẹ con.
Tưởng phu nhân hạ quyết tâm như vậy, bà xoay người hướng về phía phòng khách, vừa bước vào thì thấy Tưởng Huy Âm quỳ gối nơi đó không nhúc nhích, Tưởng Huy Âm lúc này cứ như đã trở thành một người khác, không còn vẻ cao ngạo của Tưởng đại tiểu thư ngày xưa.
Tưởng phu nhân thấy dáng vẻ chật vật của Tưởng Huy Âm mà trong lòng thầm cảm khái, nếu một tháng trước đây cô ta có thể giống như