Cố Miểu nghe Doãn Ngự Hàm nói, lập tức gật đầu thật mạnh: "Đúng đúng đúng! Mà dạo này con chỉ ăn lửng bụng thôi là được.. không có ăn nhiều nữa đâu.."
Hề Hề không biết nói gì, cô nhìn hai bánh bao nhỏ này, nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng nhà dì rất nhỏ, mà dì còn ở chung với một cô bạn nữa. Vậy nên hai đứa chỉ có thể ngủ chung phòng với dì thôi, biết chưa?"
A? Mommy ở cùng với một dì khác?
Hay quá! Mommy không có đi tìm ba dượng nha!
Doãn Ngự Hàm cùng Cố Miểu liếc nhìn nhau, hai cậu nhóc tức khắc hớn hở hẳn lên.
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Daddy có hy vọng rồi!
Chúng ta còn được ngủ với mommy nữa!
Hức hức hức, quả thật là quá tuyệt vời!
Rốt cuộc đã có thể ngủ với mommy!
Hai bánh bao nhỏ ngoan ngoãn gật đầu lia lịa, mỗi nhóc nắm một tay trái phải kéo Hề Hề đi, vẻ hạnh phúc tràn ngập khó mà che giấu nổi.
"Căn hộ của tôi sống ở gần cung điện Louvre (*), đây là số điện thoại và địa chỉ của tôi. Sau khi tìm được ba mẹ của hai bé thì hãy đến đón chúng về nhé." Hề Hề liền đưa thông tin liên hệ của cô cho quản gia.
(*) Cung điện Louvre (Palais du Louvre): Là một cung điện cũ của hoàng gia Pháp nằm ở bờ phải sông Seine thuộc trung tâm thành phố Paris. Ngày nay phần lớn diện tích cung điện được sử dụng cho bảo tàng Louvre, một trong những bảo tàng lớn nhất thế giới.
Quản gia mỉm cười tủm tỉm, yên lặng nhìn thiếu phu nhân dẫn theo hai tiểu thiếu gia rời khỏi.
Nhận nhầm người ư?
Không không, hôm nay không phải ngày Quốc Tế Trêu Đùa (*) đâu nha!
(*) Ngày Quốc Tế Trêu Đùa (International Joke Day): Ngày 01/7 hằng năm.
Ông đã hầu hạ thiếu phu nhân hơn nửa năm, sao có thể nhận nhầm thiếu phu nhân nhà mình được chứ? Hoặc thậm chí là trùng hợp thì người có thể làm đại thiếu gia của Mặc gia chủ động ôm thì có thể là ai nữa?
Đây tuyệt đối không phải sự trùng hợp nữa rồi!
Vốn dĩ ban đầu quản gia còn chưa dám xác định, nhưng bây giờ ông đã chắc chắn trăm phần trăm. Thảo nào chỉ một dự án hợp tác nho nhỏ mà thiếu gia phải đích thân đến Pháp, xem ra là vì thiếu phu nhân mà tới.
Hiện giờ ông đã thuận lợi để hai tiểu thiếu gia đi theo bên cạnh thiếu phu nhân, có phải xem như đã giải quyết được một vấn đề nan giải rồi đúng không? À, phải mau mau đưa số điện thoại của thiếu phu nhân cho thiếu gia mới được!
Quản gia vui vẻ rạo rực vội vàng chạy đi tìm Doãn Tư Thần và kể lại hết câu chuyện.
Doãn Tư Thần nghe quản gia thuật lại mọi chuyện thì đáy mắt lạnh băng phút chốc như xuân phong phất liễu, nháy mắt tuyết tan.
"Được rồi, để hai đứa nhóc đi theo cô ấy cũng tốt. Dù sao thì đã cách biệt ba năm, nên có thời gian để vun đắp bồi dưỡng tình cảm một chút." Doãn Tư Thần cười dịu dàng, quay đầu hỏi Tiểu A: "Công việc bàn bạc với đối phương đã xong chưa?"
"Đã xong xuôi hết rồi, thưa chủ tịch." Tiểu A tươi cười trả lời: "Việc chỉ định phiên dịch viên cũng đã hoàn tất."
Khoé mắt hẹp dài hơi hơi rung rinh, trong ánh mắt hiện một mạt ánh sao ẩn hiện.
Hề Hề, em đã trốn anh ba năm rồi!
Đã đến lúc nên về nhà..
Anh sẽ đón em trở về!
* * *
Hề Hề dẫn theo hai bánh bao nhỏ về tới nhà, lúc này Mộc Nhược Na vẫn chưa về, Hề Hề dắt hai bánh bao nhỏ vào phòng của cô. Thật may lúc mua sắm nội thất thì cô đã chọn giường đôi rất lớn, kích thước tương đương loại giường king size, nếu không sẽ không thể chứa nổi hai bánh bao múp míp như thế này.
"Mommy, bọn con không có quần áo ngủ!" Doãn Ngự Hàm chu chu cái miệng nhỏ nói.
Cố Miểu gật gật đầu: "Bọn con không có quần áo để tắm rửa."
Hề Hề lấy tay vỗ vỗ trán, ôi đúng vậy, sao cô có thể quên mất chuyện quan trọng như vậy chứ?
"Phải gọi là dì, hai đứa đừng gọi lung tung nữa!" Hề Hề lấy tay véo nhẹ chóp mũi của hai bánh bao nhỏ: "Lát nữa dì sẽ đưa hai đứa đi siêu thị mua quần áo được không? Trưa nay muốn ăn gì nào? Hay dì nấu cơm nhé? Chiều nay thì phải ngoan ngoãn ở nhà chờ, đừng chạy loạn lung tung, dì còn phải đi làm! Chờ buổi tối dì về sẽ nấu cơm nhé? Nếu không về kịp thì dì sẽ gọi người giao cơm tận nơi đến đây, người giao hàng tới sẽ để cơm bên ngoài cửa, sau khi họ đi thì mới được mở cửa lấy đồ ăn. Hiểu chưa?"
Doãn Ngự Hàm cùng Cố Miểu đồng thời cười tủm tỉm gật đầu.
"Ngoan lắm!" Hề Hề hài lòng xoa xoa đầu hai cậu nhóc: "Được rồi, bây giờ thì về phòng chơi đi, có thể mở máy tính để chơi nhưng không được đụng đến tài liệu trên bàn làm việc của dì, nhớ không?"
Hai cậu nhóc tiếp tục gật đầu ngoan ngoãn, Hề Hề lúc này mới nói tiếp: "Được rồi, dì đi nấu cơm đây, chơi ngoan nha!"
Nói xong, cô liền xoay người đi vào bếp.
Doãn Ngự Hàm lập tức nói với Cố Miểu: "Em bây giờ hoàn toàn có thể khẳng định trăm phần trăm, đó chính là mommy! Daddy vẫn luôn lén nhìn ảnh chụp của mommy!"
"Không sai, daddy trước giờ không hề quan tâm người phụ nữ nào cả, mà chỉ biết nhìn ảnh của mommy đến thẫn thờ. Lần này chúng ta đi theo mommy về nhà, daddy cũng đâu có cho người ngăn cản!" Cố Miểu gật đầu tán đồng nói.
Hai bánh bao nhỏ liếc mắt nhìn nhau, đồng thời đập tay!
"Kế hoạch tác chiến tìm lại mommy chính thức bắt đầu!" Hai bánh bao nhỏ vui vẻ nằm trên giường của Hề Hề lăn qua lăn lại.
Đây là giường của mommy nha, nơi này có mùi hương của mommy nữa!
Mommy, chúng con rất nhớ mommy!
Không lâu sau thì Hề Hề đã chuẩn bị cả một bàn đầy đồ ăn, cô gõ gõ cửa: "Hai bảo bối, mau ra ăn cơm nào!"
Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu từ trên giường nhảy phốc xuống đất, lạch bạch chạy đi rửa tay và leo lên ghế ngồi ngay ngắn. Bộ dáng dùng cơm đúng tiêu chuẩn lễ nghi, nhìn thì biết xuất thân của hai cậu nhóc phải là từ gia đình quý tộc.
Hề Hề bắt đầu có chút tò mò về thân thế của hai bánh bao nhỏ, cô ngồi đó nhìn ngắm hai cậu nhóc và suy tư.
"Mommy mấy năm nay luôn ở Pháp hay sao ạ?" Doãn Ngự Hàm nhịn không được mở miệng hỏi.
"Lại gọi sai rồi, gọi là dì!" Hề Hề lần nữa sửa lại xưng hô của Doãn Ngự Hàm: "Đúng vậy, dì vẫn luôn ở Pháp."
"Vậy trước khi tới Pháp thì mommy ở đâu?" Cố Miểu cũng nhịn không được mà hỏi.
"Phải gọi là dì!" Hề Hề bất lực đỡ trán, sao mà hai bánh bao nhỏ này lại