Ăn cơm xong xuôi thì hai bánh bao nhỏ lấy lý do nên đi tản bộ để dễ tiêu hóa, liền lôi kéo Hề Hề và Mộc Nhược Na đi dạo phố.
Hề Hề còn đang dự tính mua chút đồ cho hai bánh bao nhỏ thì đột nhiên nghe thanh âm của Doãn Ngự Hàm vang lên, tuy giọng nói non nớt nhưng lại tràn đầy tự tin: "Cô gì ơi, phiền cô gói cái này lại cho con, cái này nữa, cái này cũng đẹp, kích thước rất phù hợp, đây là địa chỉ của con, cô giao đến chỗ này nhé."
Hề Hề quay đầu lại nhìn, tức khắc tròn mắt!
Doãn Ngự Hàm vậy mà lại mua một đống túi xách xa xỉ!
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Bởi vì cậu nhóc thẻ hội viên VIP của trung tâm mua sắm này, nên có quyền ưu tiên chọn những món đồ đẹp nhất và đắt nhất. Rất đơn giản, ở cửa ra vào thì cậu nhóc đã nói cho nhân viên biết thân phận của mình, sau đó thì không cần xếp hàng nữa mà là trực tiếp đến quầy chiêu đãi dành cho khách hàng VIP, chỉ việc chọn những sản phẩm ưng ý, dặn dò đóng gói giao tận nơi và rời đi nhẹ nhàng!
Cố Miểu thì không có khí phách xa hoa như vậy, nhưng cậu nhóc lại chu đáo theo một cách tinh tế, cậu ngưỡng khuôn mặt bụ bẫm lên nhìn Hề Hề và nói: "Mommy ơi, mommy thích nhà thiết kế theo phong cách nào? Cố Miểu có quen biết rất nhiều nhà thiết kế nổi tiếng ở Paris, mommy có muốn liên hệ với họ không? Mommy ơi, chúng ta bận đồ cặp được không, các bạn ở nhà trẻ hay nói là các bạn đó được bận đồ cặp với mommy, Cố Miểu hâm mộ lắm.. Cố Miểu mang họ của mommy, nhưng mà Cố Miểu chưa bao giờ được bận đồ cặp với mommy cả.."
Nói đến đây thì hốc mắt Cố Miểu đã đỏ hoe.. Hề Hề nghe tâm sự của bánh bao nhỏ thì liền mềm lòng, căn bản không để ý chi tiết cậu nhóc nói là mình mang họ của mẹ.
"Con trai ngoan, để dì mua quần áo cặp với con được không?" Hề Hề dịu dàng nói: "Dì không có khả năng mua quần áo xa xỉ đắt tiền đâu, nhưng đó là tâm ý của dì, Cố Miểu đừng chê nhé?"
"Mommy, Ngự Hàm cũng muốn!" Doãn Ngự Hàm giống như viên đạn nhỏ, vọt lại ôm chặt cánh tay của Hề Hề, không ngừng nũng nịu: "Ngự Hàm muốn bận đồ cặp với mommy!"
"Được được được! Chúng ta đi mua đồ gia đình nào!" Hề Hề nhẹ nhàng xoa đầu hai bánh bao nhỏ. Cô không rõ vì sao chỉ cần hai đứa nhóc này nhõng nhẽo một chút thì cô đã không còn sức chống cự.
Mộc Nhược Na đứng bên cạnh oan thán một tiếng: "Hai tiểu quỷ vô lương tâm, cả buổi tối không thèm đếm xỉa đến mẹ nuôi!"
Doãn Ngự Hàm cười toe toét: "Mẹ nuôi, vừa rồi con mua rất nhiều túi xách, có một nửa là kiểu dáng mẹ nuôi thích đó!"
Mộc Nhược Na nghe xong, lập tức vui sướng ôm lấy Doãn Ngự Hàm, hôn cái bẹp vào má cậu nhóc một cái! Con trai ngoan và dễ cưng như vậy, sao không phải là con trai của cô nhỉ!
Bốn người vui vẻ nắm tay nhau bước vào quầy quần áo để chọn mua đồ gia đình.
Từ phía góc đường xa xa có một chiếc xe chậm rãi dừng lại, người trong xe nhìn họ với ánh mắt ôn nhu ấm áp.
"Chủ tịch, chúng ta có đi theo họ không?" Tiểu A thấp giọng dò hỏi.
"Không cần, chúng ta trở về đi." Doãn Tư Thần nhẹ nhàng mở miệng: "Tối nay là buổi tối đầu tiên bọn nhóc được ở cạnh cô ấy, cứ để họ vui vẻ thoải mái. Còn Hề Hề thì ngày mai tôi sẽ gặp cô ấy."
Tiểu A đáp: "Vâng, chủ tịch."
"Còn lễ phục cho tối ngày mai thì nhớ cho người đưa qua sớm một chút." Khoé miệng Doãn Tư Thần hơi nhếch lên.
Một ngày không gặp tựa như xa cách ba thu..
Hề Hề, em đã nợ anh bao nhiêu mùa thu rồi?
Giờ đây, anh sẽ không để em bỏ đi nữa!
Hề Hề dĩ nhiên không mua những sản phẩm xa xỉ, cô chọn một bộ đồ gia đình của một thương hiệu phổ biến. Mộc Nhược Na sôi nổi muốn hưởng náo nhiệt nên cũng chọn đồ gia đình, vậy là cả bốn người đều mua đồ ngủ gia đình.
Sau khi về nhà thì cả bốn người đều háo hức thay đồ ngủ, mặc thử đồ vừa mua, khi nhìn thấy mommy rốt cuộc đã bận đồ ngủ giống y như mình thì Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu với thích chí hài lòng.
Để kỷ niệm ngày đầu tiên được bận đồ cặp với mommy, hai bánh bao nhỏ lấy di động ra chụp một loạt tấm hình và đăng lên trang weibo cá nhân. Doãn Tư Thần xem trang weibo của hai cậu quý tử, sau đó yên lặng tải ảnh về và lưu trong di động.
Hề Hề trên ảnh, vẫn như vậy.. một nụ cười tươi tắn và hai má lúm đồng tiền duyên dáng!
Ngón tay thon dài khẽ lướt trên màn hình di động, ý cười trên khoé miệng đều không thể dứt được.
Sau một ngày ầm ĩ thì rốt cuộc đã tới giờ nghỉ ngơi, Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu nhảy bổ lên giường lớn của Hề Hề, vui vẻ lăn qua lăn lại.
"Hay là một trong hai con sang ngủ với dì Nhược Na đi? Hoặc là dì qua ngủ với dì Nhược Na, để hai đứa ngủ cho thoải mái nhé?" Hề Hề vừa chuẩn bị chăn mền vừa hỏi.
"Không cần! Bọn con muốn ngủ với mommy cơ!" Hai bánh bao nhỏ đồng thanh cự tuyệt.
Mộc Nhược Na ngáp dài một hơi: "Đúng vậy, cậu dỗ bọn chúng ngủ đi, đừng có quấy rầy tôi tâm sự đêm khuya với trai đẹp nha! Các con trai ngoan, ngủ ngon nhé!"
"Ngủ ngon, mẹ nuôi~!" Hai bánh bao nhỏ tủm tỉm cười, sau đó tung tăng lăn lộn trên giường của Hề Hề.
Hề Hề bất đắc dĩ lắc đầu, cũng leo lên giường nằm, cô nằm ở giữa, Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu mỗi nhóc nằm một bên. Cô đưa tay ôm cả hai cậu nhóc, hôn Doãn Ngự Hàm một cái, hôn Cố Miểu một cái: "Chúng ta ngủ thôi!"
"Mommy kể chuyện cổ tích cho bọn con đi?" Cánh tay bụ bẫm của Doãn Ngự Hàm níu áo Hề Hề, ánh mắt tràn ngập vẻ mong chờ: "Mấy bạn ở nhà trẻ nói là mommy thường kể chuyện trước khi đi ngủ."
Cố Miểu gật đầu thật mạnh đồng tình.
"À, được, để dì kể chuyện.. à, chuyện xưa của tổ tiên Vân gia Vân Tử Tiêu vậy." Hề Hề cười cười,