Không lâu sau bữa cơm trưa thì quả nhiên đã có người mang lễ phục đến cho Hề Hề tùy ý lựa chọn. Ướm thử từng bộ thì đáy lòng Hề Hề càng thêm nghi hoặc, vì cái gì mà cả hai lần nhận lễ phục đều vừa vặn đến như vậy?
Các bộ lễ phục dạ hội này đều là đặt may thủ công, hoàn toàn không giống kích thước thông thường, hơn nữa không thể nào chỉ trong một thời gian ngắn ngủi có thể hoàn thành được, mà từng đường kim mũi chỉ đều rất chi tiết, chứng tỏ các nhà thiết kế đã phải mất rất nhiều thời gian.
Chỉ là sự trùng hợp thôi sao?
Các người hầu trong lâu đài giúp Hề Hề mặc thử tuần tự các bộ lễ phục, một lúc sau mới chọn được bộ ưng ý. Trong lúc chuyên gia thẩm mỹ đang trang điểm cho Hề Hề thì Tiểu A gõ cửa tiến vào.
"Tổ trưởng, yến tiệc đêm nay sẽ bắt đầu lúc bảy giờ, thân là nữ chủ nhân thì cô cần phải có mặt đứng cạnh chủ tịch để nghênh đón khách quý. Các lễ phục đều được đặt may theo cặp, không biết tổ trưởng đã chọn xong lễ phục chưa, để tôi thông báo cho chủ tịch mặc lễ phục tương ứng."
Hề Hề gật gật đầu nói: "Đã chọn được rồi. À khoan đã, cậu nói lễ phục của tôi và anh ấy là một cặp, nhưng sao mọi người biết số đo của tôi?"
Tiểu A ứng phó cực kỳ trôi chảy, nói dối mà mặt rất tỉnh: "Chúng tôi lấy số đo từ công ty cũ của cô, trước kia đồng phục của cô đều là công ty may theo dáng người của từng nhân viên, cho nên họ có số đo của cô cũng không phải chuyện gì lạ."
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Hề Hề nghẹn họng, tuy câu giải thích này rất hợp lý, nhưng cô vẫn cảm thấy có gì không đúng..
"Nếu tổ trưởng không còn gì căn dặn, tôi sẽ đi bẩm báo với chủ tịch." Tiểu A vui vẻ nói: "Chủ tịch nhất định rất thích hình ảnh của cô đêm nay."
"Hở?" Hề Hề mờ mịt, chưa hiểu rõ ý tứ của Tiểu A, vì cái gì mà Doãn Tư Thần sẽ thích hình ảnh của cô đêm nay? Lễ phục và cách trang điểm này có ý nghĩa gì đặc biệt sao?
Sau khi trang điểm xong, cô đứng dậy bước vào phòng trong thay lễ phục, đây là một bộ váy dài phết đất ôm trọn lấy vóc dáng, tôn lên từng đường cong hoàn mỹ. Nhìn mình trong gương, bỗng nhiên cô thấy hình ảnh này quen quen, nhưng nghĩ mãi lại không thể nhớ ra đã từng nhìn thấy ở đâu.
Thời gian không còn sớm, các người hầu liền dẫn Hề Hề đến cửa chính của sảnh lớn trong lâu đài.
Hề Hề bước đi chậm rãi, dưới chân cô là ánh nắng chiều hoàng hôn, phần vai trần mảnh mai cùng xương quai xanh quyến rũ, tựa như một bức tranh an tĩnh tươi đẹp.
Doãn Tư Thần đang đứng tại cửa lớn, lễ phục anh bận hôm nay là một cặp với lễ phục của Hề Hề. Khoảnh khắc nhìn thấy cô thì ánh mắt anh trở nên nhu hòa dịu dàng, cầm lòng không đặng mà buột miệng thốt lên: "Hề Hề, rốt cuộc em đã tới."
Hề Hề, vợ của anh, tình yêu của anh!
Đây là bộ váy mà em đã mặc trong lễ cưới của chúng ta ba năm trước.
Anh luôn trân quý giữ gìn suốt ba năm qua..
Hôm nay, cuối cùng đã có thể nhìn thấy em mặc chiếc váy này một lần nữa!
Hề Hề ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần, thời điểm anh gọi tên cô đã khiến trái tim nhỏ bé nhộn nhạo không yên. Thanh âm người đàn ông này luôn trầm ấm mị hoặc, một tên gọi bình thường nếu phát ra từ miệng anh lại trở nên ý nhị ấm áp. Giọng nói đã vậy, còn phối hợp cùng ánh mắt ôn nhu sủng nịch kia.. thật đủ để khiến bất kỳ người phụ nữ nào cũng đều cam tâm tình nguyện chết ở trong lòng anh!
Nhưng mặc cho đáy lòng rung động kịch liệt, Hề Hề vẫn cảm giác chua xót.. rõ ràng sự dịu dàng đó hoàn toàn không thuộc về cô! Anh là đang nhìn cô để tưởng nhớ một người phụ nữ khác! Đó là ai? Là vợ trước của anh sao?
Đúng rồi, hình như từng nghe nói vợ trước của Doãn chủ tịch tập đoàn Doãn thị và cô có cùng tên, không lẽ vì vậy anh lại nhìn cô để tưởng nhớ người đó?
Hề Hề nhanh chóng rũ mắt xuống, cố gắng đè nén cảm giác khó chịu.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô đột nhiên ghen ghét với một người!
Doãn Tư Thần lịch lãm vươn tay đến đón Hề Hề, cô do dự một chút, sau đó đặt tay mình vào lòng bàn tay của anh. Lòng bàn tay tinh xảo nóng ấm, lại to lớn khiến người khác cảm thấy được che chở.. nhưng không phải thuộc về cô!
Hàng mi dài của Hề Hề thoáng run rẩy, nháy mắt trấn tĩnh, thời điểm ngước mắt nhìn lên thì cô đã khống chế được cảm xúc trên gương mặt mình.
"Đêm nay em đẹp lắm." Khoé mắt hẹp dài liễm diễm nhu tình nhìn ngắm Hề Hề, không kém phần nghiêm túc: "Vẫn xinh đẹp như mọi khi."
"Cảm ơn." Hề Hề nở một nụ cười máy móc, cật lực áp chế dao động trong lòng.
Anh cũng chỉ khen ngợi xã giao thôi mà, không phải sao?
Đây là nghi thức thông thường của quý tộc, sao cô phải rung động?
Đôi mắt hẹp dài nheo lại, nghiền ngẫm, nhưng không tỏ thái độ gì khác. Hiện tại chưa phải thời cơ chín mùi, chuột đồng nhỏ của anh chưa có dũng khí đối mặt với lòng mình. Nhưng không sao, anh có đủ kiên nhẫn chờ đợi cô!
Doãn Tư Thần nắm chặt tay Hề Hề, hơi ấm truyền từ lòng bàn tay anh không ngừng trêu chọc linh hồn nhỏ bé của cô, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.. Cô sợ mình không kiềm chế được nên sợ hãi muốn rút tay ra, nhưng mặc kệ cô giãy giụa thế nào thì vẫn không thoát khỏi tay anh.
"Đừng rộn, khách khứa sắp tới rồi." Doãn Tư Thần nhận ra sự phản kháng của cô, lập tức nhẹ nhàng lên tiếng. Thanh âm mềm mại ôn nhu này không giống lời của ông chủ nói với nhân viên, ngược lại nghe như một người chồng dỗ dành cô vợ đang giận dỗi.
Thân thể Hề Hề khẽ run lên, cô nhanh chóng quay mặt đi tránh né, cũng không có giãy giụa nữa, chính lúc này đây