Quà cho thiếu gia? Thiếu gia nào chứ?
Hề Hề định mở to mắt nhìn kỹ, đột nhiên đầu lại bị choáng váng, trước khi cảm giác được mình sắp hôn mê thì cô cố gắng tự cắn đầu lưỡi để gắng gượng, một mùi máu tanh tanh lập tức ngập tràn trong khoang miệng. Nhờ vào cảm giác đau đớn này mà cô mới tỉnh táo được một chút.
Một giây sau liền nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến từ bên ngoài, đồng thời là thanh âm trong trẻo của một người đàn ông, chất giọng nhè nhẹ hơi bất đắc dĩ: "Rốt cuộc là chuyện gì? Ba tôi gọi tôi trở về đây là có chuyện gì?"
"Thiếu gia, ngài vào trong sẽ biết." Giọng của tên đàn ông vác Hề Hề đến đây trả lời: "Vương tổng nói đây là muốn bù đắp và nhận lỗi với thiếu gia."
"Nói lung tung cái gì vậy, nhận lỗi gì chứ? Tôi căn bản không cần!" Thanh âm kia tức giận đáp lại: "Lúc ông ấy gian díu với người phụ nữ khác bên ngoài, còn mang theo đứa con ngoài giá thú kia trở về, thì tôi đã không còn là người thừa kế của ông ấy nữa. Mặc kệ ông ấy có bao nhiêu tiền cũng được, không liên quan đến tôi. Cái gọi là bồi thường bù đắp này thì các người mang về đi, tôi không nhận!"
Giọng nói của tên đàn ông vác Hề Hề đến phòng này trở nên hoảng loạn: "Thiếu gia, thiếu gia nghe tôi nói đã! Phần bồi thường này nếu ngài không nhận thì.. chỉ có thể.. có thể.."
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
"Ấp a ấp úng cái gì? Nói thẳng đi!" Người được gọi thiếu gia kia tức khắc mất kiên nhẫn.
"Sẽ chết." Người kia bất đắc dĩ trả lời: "Vương tổng đã căn dặn, nếu thiếu gia không nhận món quà này thì sẽ giết chết người phụ nữ trong phòng kia.."
"Quá loạn!" Người đàn ông kia nghe vậy thì nổi giận, nhưng ngay sau đó lại nói: "Được rồi, tôi đã biết! Các người lui ra đi!"
Tiếng nói vừa dứt, cửa phòng đã bị mở ra.
Hề Hề định nhắm mắt giả bộ hôn mê, nhưng chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy một gương mặt quen thuộc trong trang phục áo trắng quần tây chỉnh tề.. Gương mặt đối phương hơi quen quen..
"Nặc Nặc!" Người đàn ông ngẩn người, một giây sau mừng rỡ tiến đến.
Hề Hề nghe tiếng gọi này thì chợt nhận ra, đây không phải người cô gặp khi vừa trở về nước sao, hình như tên của anh ta là.. Vương Vũ, con trai của người xưng là Vương tổng? Sao anh ta lại ở đây? Chẳng lẽ cô bị bắt cóc làm quà là để tặng cho anh ta?
Đôi mắt Hề Hề trợn tròn!
Vương Vũ nhìn thấy tay chân Hề Hề đều bị trói đến mức không thể nhúc nhích, cô muốn giãy giụa thì Vương Vũ liền ngăn cản: "Đừng động đậy, để tôi cởi trói cho em! Đừng sợ, tôi sẽ không làm hại em!"
Hề Hề vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc nhìn Vương Vũ, trong lòng đang thầm đánh giá mức độ đáng tin của người này. Vương Vũ cũng không nói nhiều, đã nhanh chóng cởi trói cho Hề Hề và lên tiếng giải thích: "Thật xin lỗi, tôi không nghĩ lại là em.. Đây là chủ ý của ba tôi, không phải ý tứ của tôi! Nặc Nặc.."
"Tôi đã nói rồi, tôi không phải Vân Nặc!" Giọng nói Hề Hề lạnh lùng, dứt khoát: "Tôi là Vân Hề!"
Vương Vũ thoáng giật mình, ánh mắt rõ ràng thật sự thất vọng: "Thật xin lỗi, dù cô là ai thì tôi vẫn phải xin lỗi cô."
Sau khi được cởi trói thì Hề Hề mới khẽ động đậy tay chân được một chút, bị trói quá lâu nên người cô tê rần, dọc cánh tay và trên đùi đều có dấu dây thừng xiết chặt, nhìn cô trông quá đỗi chật vật.
Ngay lúc này thì di động của Vương Vũ đột nhiên reo lên, nhìn tên người gọi trên màn hình mà Vương Vũ ngẩn người, rồi lập tức bắt máy.
Đầu dây bên kia là giọng nói nhỏ nhẹ gần như muốn hạ mình lấy lòng: "Con trai, con hài lòng người phụ nữ này không? Cái cô Vân gia đại tiểu thư mà con thích đã chết rồi, đây là em gái cô ta.. dù sao hai người họ trông giống nhau như đúc, chỉ cần con thích thì cứ xem cô ta là.."
"Đủ rồi! Đừng nói nữa!" Vương Vũ nhìn thoáng qua Hề Hề ở bên cạnh mà bừng bừng nổi lửa giận trong lòng! Anh không ngờ ba của anh có thể làm ra chuyện hèn hạ như vậy, nơi này là đâu chứ, là thành phố N mà ông ta lại có thể lộng hành đến thế này!
Vương Trấn thấy con trai nổi giận thì im lặng, trầm mặc một chút mới nói tiếp: "Con trai, chuyện trước kia chúng ta có thể bỏ qua không, dù sao thì con vẫn là con trai của ba. Ba chỉ mong được con tha thứ!"
"Chuyện này về sau hãy nói, được rồi, tôi cúp máy đây!" Vương Vũ lạnh nhạt đáp lại, sau đó định ngắt máy ngang.
"Khoan đã!" Vương Trấn cố gắng gọi níu lại: "Người phụ nữ này con cần phải giữ lại! Phải để gạo nấu thành cơm, hiểu chưa? Vân gia đã không còn sản nghiệp ở Trung Quốc, cũng chẳng còn quyền lực gì, con và cô ta có phát sinh quan hệ thì chẳng ai dám tìm đến con gây rắc rối cả! Một khi trở lại đế đô thì ba hoàn toàn có thể bảo vệ được con!"
Giọng nói oang oang của Vương Trấn vọng ra từ di động, xui xẻo làm sao thì Hề Hề lại nghe được đúng câu này!
Sắc mặt Hề Hề nháy mắt trở nên xanh mét!
Tên cáo già Vương Trấn này.. Được! Giỏi lắm!
Dám ỷ vào mình là người đến từ đế đô thì coi trời bằng vung?
Vân gia chỉ rút sản nghiệp ra khỏi Trung Quốc mà lão ta đã dám trắng trợn bắt cóc cô?
Tốt lắm, lá gan quả thật to bằng trời!
Vương Vũ không khỏi xấu hổ trả lời qua loa: "Được rồi, tôi biết nên làm gì."
Vội vàng cúp điện thoại, Vương Vũ quay lại nhìn Hề Hề: "Cô yên tâm, tôi sẽ không làm theo lời ông ấy! Loại chuyện cầm thú này tôi không làm được! Người tôi thương yêu chính là Vân Nặc, cô là em gái cô ấy, tôi sao có thể làm hại cô?"
Nghe lời này của Vương Vũ, trong lòng Hề Hề mới thở phào nhẹ nhõm.
"Nặc Nặc.. cô