Ở bên đây Doãn Tư Thần đang tận lực dùng mỹ nam kế quyến rũ Hề Hề, thì bên kia Tưởng Dật Hải đang cẩn thận xem lại sổ sách ghi chép của người quản lý trang viên.
Mỗi một chậu cây, chậu hoa trong trang viên này đều có lịch sử ghi chép rõ ràng, bao nhiêu chậu được vận chuyển ra ngoài, bao nhiêu chậu được lấy về từ cánh đồng hoa đều được đăng ký lại trong sổ sách một cách tỉ mỉ.
Tưởng Dật Hải xem rất nhanh nhưng không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, vừa xem vừa gật gật đầu, nói: "Xem ra số lượng hoa chuẩn bị cho ngày đại thọ của lão phu nhân đã đủ rồi. Nếu có phát sinh thêm thì cứ lấy từ cánh đồng hoa về là được."
Người quản lý cung kính nói: "Tưởng thiếu gia, số lượng hoa này nên bố trí trước vài ngày đúng không? Có một vài loài hoa rất quý giá và cần chăm sóc đặc biệt, xử lý cẩn thận hơn so với những loài hoa thông thường khác, điều này thì ngài là người hiểu rõ nhất rồi. Nhưng lão phu nhân vốn thích an tĩnh, chúng tôi chỉ sợ nếu quá nhiều người lui tới Doãn gia để chuẩn bị trang bày hoa sẽ làm kinh động đến lão phu nhân và phu nhân.."
Gương mặt tuấn dật thoáng qua ý cười, tựa như hiểu ý đối phương: "Đừng lo lắng, tôi sẽ sắp xếp. Không cần phải qua một lần quá nhiều người, có thể chia thành từng nhóm nhỏ tiến hành. Lão phu nhân có thói quen dậy sớm, vậy thì buổi sáng mọi người cần phải đi sớm hơn một chút là được."
"Vâng vâng vâng." Quản lý lập tức trả lời: "Vậy còn danh sách các loài hoa dùng cho bữa tiệc lần này thì ngài có muốn quyết định ngay luôn không?". truyện xuyên nhanh
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Tầm mắt Tưởng Dật Hải hướng về phía vườn hoa mênh mông bên ngoài, nơi Hề Hề và Doãn Tư Thần đang đứng cạnh nhau, ánh mắt anh thoáng run rẩy, ngay sau đó rũ mắt che giấu cảm xúc, nhẹ nhàng nói: "Không vội, từ từ xem ý của em họ tôi và Hề Hề như thế nào đã."
Lúc này có tiếng gõ cửa, một người tiến vào mang theo một bộ trà cụ, bắt đầu ngồi xuống pha trà. Tưởng Dật Hải chăm chú xem sổ sách nên không ngẩng đầu nhìn xem là ai, chính vì vậy anh không hề phát hiện người phụ nữ đang pha trà kia giấu khuôn mặt dưới mũ, nhìn trộm anh rất lâu.
"Tiểu Tưởng, cô ở đây phục vụ trà nước cho Tưởng thiếu gia, tôi đi một lát sẽ trở lại ngay." Quản lý dặn dò người phụ nữ kia, sau đó vội vàng đứng lên và nói: "Tưởng thiếu gia, tôi sẽ đi lấy danh sách các loài hoa quý đến cho ngài xem. Hoa được bày biện cho lễ đại thọ đều có giá trị trăm vạn trở lên, cho nên tôi đã bố trí riêng trong một nhà kính khác."
"Được, ông đi đi." Tưởng Dật Hải gật gật đầu, không chú tâm lắm.
Trong phòng chỉ còn lại Tưởng Dật Hải và người phụ nữ đang pha trà, chốc lát sau thì toàn bộ căn phòng đều tràn ngập mùi hương nhè nhẹ của trà. Bỗng dưng không biết Tưởng Dật Hải nhớ đến chuyện gì, đáy mắt anh thoáng qua ý cười nhẹ nhàng, anh đặt cuốn sổ trong tay xuống bàn, xoay người bước tới cửa sổ nhìn ra vườn hoa bát ngát bên ngoài.
Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu giống như hai cái bánh bao tròn lẳn, hai cậu nhóc đang lăn lộn thích thú chơi đùa giữa cánh đồng hoa cúc nhỏ. Các bông cúc nhỏ mới nhú này đều do bàn tay con người dùng phương pháp kỹ thuật hiện đại để thúc đẩy quá trình phát triển, vì tính chất mềm mịn nên được đặc biệt chuyên dùng làm ruột gối. Hoa nở sẽ được ngắt và đem hong khô bằng cách phơi nắng.
Hai bánh bao nhỏ nghe thấy các bông cúc này được dùng làm ruột gối thì vui vẻ nằm lăn qua lăn lại.
Tưởng Dật Hải nhìn hai cậu nhóc chơi đùa, còn người phụ nữ đang pha trà kia cũng ngây ngốc nhìn anh. Cô ta đeo khẩu trang và đội một cái mũ lưỡi trai, toàn bộ gương mặt đều bị che khuất, chỉ lộ ra đôi mắt si mê quyến luyến, nhìn chằm chằm anh không chớp mắt.
Cô ta rất muốn bước đến để tương phùng, nhưng không thể!
Doãn Tư Thần đang ở bên ngoài, cô ta không dám mạo hiểm..
Tưởng Dật Hải thu tầm mắt lại, vừa quay đầu thì thấy người phía sau đang ngơ ngác nhìn anh.
Có vẻ như cô ta không nghĩ Tưởng Dật Hải sẽ đột ngột quay lại, lập tức hoảng hốt cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào gương mặt tuấn tú đó. Chính vì gia tộc và cả địa vị của mình, nên từ nhỏ đến lớn đã có không ít tâm hồn thiếu nữ xiêu lòng mến mộ anh, vì vậy người phụ nữ trước mắt nhìn anh bằng ánh mắt mê muội cũng không phải là kỳ quái.
Chỉ là, Tưởng Dật Hải đã quá xem nhẹ tình huống lúc này, bởi vì trong mắt đối phương ngoại trừ sự ái mộ ra, vẫn còn một cảm xúc khác, chính là dã tâm độc chiếm!
"Tưởng thiếu gia, mời dùng trà." Người phụ nữ đè thấp thanh âm, tựa như cố tình điều chỉnh lại giọng nói của mình.
"Cảm ơn." Tưởng Dật Hải nói lời cảm tạ lịch sự mà xa cách, đưa tay nhận lấy tách trà.
Người phụ nữ kia lại dùng đôi mắt tham lam nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Tưởng Dật Hải lần nữa, không nén được xúc động mà nói: "Tưởng thiếu gia năm nay đã hơn ba mươi tuổi, vì sao còn chưa lập gia đình?"
Tưởng Dật Hải tức khắc nhướng mày, chỉ là một người xa lạ mà dám thẳng thừng dò hỏi vấn đề riêng tư của anh, đúng là không biết sống chết!
Anh đặt tách trà trong tay thật mạnh xuống bàn, quay người rời khỏi phòng. Đối với loại phụ nữ tọc mạch quá nhiều về đời tư người khác thì anh không có hứng thú tiếp chuyện, chỉ đơn giản là tránh đi.
Nhìn bóng dáng đĩnh bạt rời khỏi phòng, thân thể người phụ nữ đeo khẩu trang rung động, hiển nhiên cô ta muốn bước tới giữ chặt anh, nhưng lại tự sờ lên khuôn mặt của mình mà dằn lòng kiềm chế.
Cô ta không thể! Không thể dùng thân phận trước kia mà xuất hiện trước mặt anh!
Nếu không, cô ta sẽ chết rất thảm!
Khi chỉ còn lại một mình trong phòng, cô ta từ từ tháo bỏ khẩu trang xuống..
Nếu Tưởng Dật Hải còn ở đây, hẳn anh sẽ bị chấn động kinh hoàng!
Bởi vì người phụ nữ này không phải ai khác xa lạ, mà chính là người đã hạ dược hãm hại Hề Hề ba năm trước đây, Tưởng Huy Âm!
Năm đó Tưởng Huy Âm nghe theo lời người đàn ông lạ mặt bày mưu tính kế, lợi dụng sự mềm lòng của Tưởng phu nhân để trà trộn vào bệnh viện, gây ra cảnh náo loạn, sau cùng lại dùng số tiền mà Tưởng phu nhân cho cô ta để rời khỏi Trung Quốc. Việc đầu tiên cô ta làm khi ra nước ngoài là phẫu thuật thẩm mỹ, thay tên đổi họ và