Hề Hề nhíu mày lại, hơi do dự một chút nhưng vẫn mở di động xem tin nhắn, nhưng chưa vội trả lời. Đối với cô thì không điều gì quan trọng đáng giá hơn được ở cùng hai bánh bao nhỏ, còn người phụ nữ vừa mới gặp kia, mặc kệ trước đây quen biết tốt bao nhiêu cũng không liên quan, đối với cô vẫn không phải là người đặc biệt.
Hơn nữa, hai cậu nhóc không phải dễ dàng mà được ra khỏi cửa, bên cạnh hai vị tiểu thiếu gia luôn có vệ sĩ và người hầu, cô phải tranh thủ tận hưởng thời gian hiếm hoi này ở bên cạnh hai con trai.
Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu nhận ra Hề Hề buồn ngủ nên chủ động lôi kéo cô về phòng nghỉ, sau đó ngoan ngoãn bò lên giường nằm ngủ với cô. Một giấc ngủ rất sâu, lúc tỉnh lại đã qua giờ cơm trưa.
Hề Hề vừa mở mắt thì nhìn thấy hai bánh bao nhỏ nằm hai bên của cô, khuôn mặt nhỏ bụ bẫm của hai cậu nhóc làm cô càng nhìn càng yêu, nhịn không được cúi đầu hôn bẹp một cái.
Cố Miểu mơ màng tỉnh dậy, dụi dụi mắt: "Mommy.." Giọng nói non nớt ngái ngủ làm lòng người ta phải mềm nhũn.
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
"Nếu tỉnh rồi thì đừng ngủ nữa, dậy rửa mặt đi rồi đi ăn." Hề Hề thấp giọng nói.
"Dạ." Hàng mi của Cố Miểu giống như cây quạt nhỏ, nhấp nháy vài cái rồi chậm rãi mở to hai mắt, đôi mắt màu hồng bảo thạch quả thật rất đẹp.
Hề Hề liền nghĩ đến bá tước Phillips, người đàn ông đó cũng có đôi mắt xinh đẹp như vậy. Trên thế giới này người có mắt màu hồng bảo thạch và có được thân thể khoẻ mạnh thật sự rất ít, có lẽ.. Cố Miểu đúng là con trai của bá tước Phillips?
"Mommy sao lại nhìn con như vậy?" Cố Miểu thấy Hề Hề nhìn mình chăm chú thì tò mò hỏi.
Hề Hề đưa tay xoa xoa hai cái má bầu bĩnh múp míp của Cố Miểu, nhịn không được nói: "Mommy chỉ đang suy nghĩ, con đẹp trai thế này không biết khi lớn lên còn thế nào nữa? Chắc sẽ khiến không ít cô gái phải khóc lóc thương nhớ đó!"
Cố Miểu nhún vai, làm vẻ vô ngữ nhìn Hề Hề.
Lúc này Doãn Ngự Hàm cũng tỉnh dậy, mơ mơ màng màng nói: "Mommy, không cần chờ lớn lên đâu, anh hai bây giờ đã là nam thần của mấy cô bé trong nhà trẻ rồi!"
"Còn nói anh sao, không phải em mới là như vậy à?" Cố Miểu quay đầu nói với Doãn Ngự Hàm: "Từ mấy bé hai tuổi cho đến các cụ bà tám mươi tuổi, ai không thích em?"
Doãn Ngự Hàm nhúc nhích thân mình tròn lẳn, bò đến bên cạnh Hề Hề, ôm lấy tay cô và cười hì hì nói: "Mommy, sau này con sẽ tìm bạn gái xinh đẹp như mommy! Mommy mau sinh thêm em gái cho con đi, để em làm bạn gái của con!"
Cố Miểu chêm thêm một câu: "Ngự Hàm, nếu mommy sinh em gái thì chỉ có thể là em gái của em thôi, không làm bạn gái được đâu!"
"Cái gì!" Doãn Ngự Hàm thảng thốt như sét đánh ngang tai, vẻ mặt khiếp sợ: "Vậy không cần em gái nữa! Có em gái thì chỉ có anh Cố Miểu được lợi thôi!"
Cố Miểu nghiêng nghiêng đầu, như bừng tỉnh: "Ừ, ý này được đó. Mommy sinh em gái, nếu không làm bạn gái của Ngự Hàm được, vậy làm bạn gái của con đi!"
Hề Hề bị sự ngây ngô hai cậu nhóc làm bật cười khúc khích, bất quá cô không nghĩ đến lời trẻ thơ lại ứng với hình ảnh tương lai. Những năm tháng sau này, mối quan hệ tình cảm giữa họ vẫn khắng khít không rời..
Chờ hai bánh bao nhỏ hoàn toàn tỉnh táo, Hề Hề cười tủm tỉm cười nhờ người hầu trong trang viên mang khăn đến giúp hai cậu nhóc rửa mặt và tay chân.
Được mommy chăm sóc thật là thích nha!
Tưởng Dật Hải gõ cửa bên ngoài: "Dậy rồi sao? Đầu bếp đã chuẩn bị cơm trưa sẵn sàng, có thể ăn bất cứ lúc nào."
Hề Hề áy náy nhìn Tưởng Dật Hải: "Ngại quá, chúng tôi đã dậy trễ."
Tưởng Dật Hải xua xua tay: "Không cần khách khí với tôi, chúng ta đi ăn cơm đi!"
Không lâu sau thì các đầu bếp đã mang đồ ăn đến phòng khách bày biện chỉnh tề. Hề Hề nhìn các món được chế biến mà kinh ngạc, Tưởng Dật Hải sao lại biết món ăn mà cô thích? Rõ ràng cô chưa từng nói với anh mà?
Doãn Ngự Hàm ở bên cạnh kêu lên: "Whoaaa, toàn là món mommy thích ăn nhất đó!"
Cố Miểu cũng reo lên: "Đúng vậy đúng vậy, bác thật lợi hại, đoán được cả khẩu vị của mommy luôn!"
Đáy mắt Tưởng Dật Hải thoáng xấu hổ, cẩn thận nhìn thoáng qua Hề Hề, đến khi chắc chắn gương mặt cô không có biểu tình gì khác biệt thì mới nói: "À.. trước kia có lần mommy của hai đứa đến Tưởng gia làm khách, đặc biệt có hứng thú với các món này nên bác mới nhớ kỹ."
Hề Hề càng ngạc nhiên hơn nữa, xem ra ba năm trước đây quan hệ của cô và Tưởng gia quả thật không tệ! Tưởng Dật Hải nhớ rõ món ăn ưa thích của cô, có thể thấy được là cô và anh thường xuyên đi dùng cơm chung? Thảo nào trong lòng cô luôn có cảm giác rất thân thuộc với anh..
Dù đáy lòng tràn ngập tâm sự nhưng bề ngoài vẫn thản nhiên, Hề Hề liền nói: "Nếu đã là món yêu thích thì tôi không khách khí đâu!"
"Đương nhiên!" Tưởng Dật Hải thấy Hề Hề không suy nghĩ nhiều thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có chút hụt hẫng trong lòng.
Bữa cơm trưa trôi qua rất mau, sau đó hai bánh bao nhỏ phải theo Tưởng Dật Hải trở về đại trạch của Doãn gia.
"Mommy, ngày đại thọ của bà cố thì mommy nhất định phải tới nhé!" Gương mặt bầu bĩnh của Doãn Ngự Hàm lộ vẻ không yên tâm, cậu nhóc dặn dò Hề Hề: "Nếu ngày đó mommy không có lễ phục thì nói con nha, con sẽ kêu người đưa qua cho mommy."
Cố Miểu gật gật đầu nói: "Nếu mommy thích thiết kế của ai, bọn con sẽ liên hệ sắp xếp cho mommy!"