Tuy cô biết trụ sở tập đoàn tài chính Doãn thị không ở thành phố N, nhưng chưa bao giờ nghĩ Tổng bộ của tập đoàn này lại to lớn và khí phái như vậy.
Cả tòa cao ốc tạo hình khác biệt độc đáo, diện tích cực kì lớn. Trên đường không ít du khách nhao nhao tới nơi mà chụp ảnh lưu niệm.
Tập đoàn tài chính Doãn thị từng tạo ra kỳ tích, dù đã qua nhiều năm nhưng vẫn là chuyện cũ được mọi người kể mãi. Đã từng có người nói nếu tập đoàn tài chính Doãn thị đóng cửa thì thành phố S sẽ phá sản. Nói cách khác, tổng số nhân viên của tập đoàn này đã chiếm 1/3 nhân khẩu của thành phố S rồi. Thậm chí không ít gia đình cả nhà đều làm nhân viên công ty con của tập đoàn tài chính Doãn thị.
Đây là tập đoàn tài chính Doãn thị, là bá chủ tài chính thật sự.
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Doãn Tư Thần đi được mấy bước phát hiện Cố Hề Hề vẫn chưa đi theo, đột nhiên quay đầu lại thấy cô đứng đó ngẩn người.
Con chuột đồng nhỏ này lại phát ngốc cái gì vậy?
Doãn Tư Thần xoay người đi tới trước mặt Cố Hề Hề, đưa tay nắm lấy bàn tay cô kéo về phía trước.
Cố Hề Hề sửng sốt nháy mắt hoàn hồn lại, tầm mắt nhìn xuống nơi Doãn Tư Thần đang nắm lấy. Lần trước nắm trọn bàn tay như vậy là lúc ở quê cô..
Anh ta nói dù là diễn cũng phải diễn cho giống.. Lần trước là diễn, còn lần này.. đương nhiên cũng chỉ là diễn mà thôi.
Cố Hề Hề không vùng vẫy, mà nghe lời đi theo anh vào công ty. Nhìn cô nghe lời mà phối hợp, Doãn Tư Thần cực kì vừa lòng.
Nhân viên Tổng bộ tập đoàn tài chính Doãn thị quả nhiên là khác với công ty khác. Hai người cứ việc thân mật đi vào, toàn bộ nhân viên vẫn chỉnh tề cung kính, gương mặt trừ nghiêm túc thì không hề lộ ra vẻ gì khác.
Phản ứng của bọn họ như vậy, đáy lòng Cố Hề Hề cũng yên ổn một chút. Nếu họ bày ra dáng vẻ ngạc nhiên thất kinh, cô sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Xin chào Tổng giám đốc, xin chào Tổng giám đốc phu nhân." Tất cả nhân viên tổng bộ đều đã được thông báo trước, cho nên đương nhiên biết thân phận của Cố Hề Hề.
Tổng giám đốc phu nhân.. khóe môi Doãn Tư Thần nhếch lên, hình như anh cũng rất thích xưng hô này.
Cố Hề Hề cảm thấy không được tự nhiên, đành cúi đầu đi theo Doãn Tư Thần.
"Yên tâm đi, nhân viên tổng bộ đều rất biết thân phận." Doãn Tư Thần nhìn ra Cố Hề Hề bất an, giải thích cho cô: "Không ai dám nói bậy đâu."
Đương nhiên là bọn họ không dám. Nếu bị tập đoàn tài chính Doãn thị sa thải, thì ở thành phố S này không ai dám nhận. Thử hỏi xem ai dám đối nghịch với tập đoàn tài chính Doãn thị? Không phải muốn chết thì là gì?
Ở thành phố S, Doãn Tư Thần tuyệt đối là đế vương!
Bởi vì anh là Doãn Tư Thần, bởi vì anh là tổng giám đốc của tập đoàn tài chính Doãn thị, bởi vì anh là người thừa kế của tập đoàn tài chính Doãn thị.
Cố Hề Hề nhẹ nhàng thở ra, thật ra cô không để ý những chuyện đó, cô chỉ cảm thấy mất tự nhiên mà thôi.
Đúng là cô chưa thấy tình cảnh như vậy bao giờ. Thật là cừ khôi, nhân viên tổng bộ có lẽ cũng trên vạn người nhỉ? Quả nhiên là bá chủ một phương.
Doãn Tư Thần trực tiếp dắt Cố Hề Hề đi tới thang máy chuyên dụng cho Tổng giám đốc, đi thẳng lên tầng thượng.
Lúc này Cố Hề Hề mới phản ứng lại: "Vì sao chúng ta lại ở đây tiếp đón chủ tịch và phu nhân?"
"Chúng ta lên tầng cao nhất tiếp đón." Doãn Tư Thần trầm tĩnh trả lời.
Tầng thượng? Cố Hề Hề mở to hai mắt. Lần đầu tiên nghe nói đón khách ở tầng thượng.
Cố Hề Hề đi theo Doãn Tư Thần lên tầng thượng, cằm đều muốn rơi xuống đất vì kinh ngạc!
Chỉ thấy trên đây rất rộng, được thiết kế thành một vòng vây. Giữa khu vực đang đậu ba chiếc máy bay, có tận sáu đường băng.
Cố Hề Hề không còn từ gì để hình dung được suy nghĩ lúc này, có phải quá khoa trương rồi không?
Doãn Tư Thần cúi đầu nhìn Cố Hề Hề trợn tròn mắt, không nhịn được mà mỉm cười.
Con chuột đồng nhỏ này, em có biết được gả cho người chồng như thế nào không hả?
Dù gì cô cũng là nhân viên tập đoàn tài chính Doãn thị, rốt cuộc có biết cái gì tên là tập đoàn tài chính Doãn thị hay không vậy?
"Lau sạch nước miếng đi, sắp chảy ra rồi kìa." Doãn Tư Thần cố ý trêu.
Cố Hề Hề theo bản năng muốn đưa tay lên lau nước miếng, mới phát hiện ngón tay của mình và Doãn Tư Thần vẫn nắm chặt chưa hề tách ra.
Mặc kệ là dưới lầu hay là trong thang máy, cuối cùng là tầng thượng, vậy mà vẫn nắm chặt tay nhau chưa từng tách ra.
Cố Hề Hề muốn rút tay mình ra, nhưng với sức lực đối phương nắm rất chặt căn bản rút không ra.
Cố Hề Hề chỉ có thể trừng mắt nhìn Doãn Tư Thần, dùng bàn tay còn lại lau nước miếng.
Không có nước miếng mà! Mình bị lừa rồi!
Ánh mắt Doãn Tư Thần liếc thấy Cố Hề Hề đang nhìn mình chằm chằm, tâm tình anh rất dễ chịu.
Quản gia cung kính đứng sau hai người lên tầng thượng, vệ sĩ ở phía sau biểu tình nghiêm túc, giống như không nhìn thấy gì. Nhìn tình cảm của Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề tốt như vậy, quản gia thỏa mãn lộ ra ý cười.
Lúc này quản gia nghe thấy trong tai truyền đến âm thanh, liền tiến lên báo với Doãn Tư Thần: "Thiếu gia, máy bay của chủ tịch và phu nhân năm phút nữa sẽ tới."
"Biết rồi." Doãn Tư Thần híp mắt, vẫn nắm tay Cố Hề Hề như cũ, đôi mắt lóe lên ý cười không rõ.
Cố Hề Hề nghe xong, đưa mắt nhìn ra xa, đúng là phong cảnh ở đây rất đẹp. Từ nơi này có thể nhìn được phong cảnh của toàn bộ thành phố S. Xung quanh là