Hề Hề nghe Mộc Nhược Na nói vậy thì lập tức gật đầu, trả lời một cách ngạo nghễ: "Anh rể của tôi không thể bị một người phụ nữ như vậy làm vấy bẩn được!"
Mộc Nhược Na nhịn không được mà cười cười: "À, hóa ra cậu còn biết bảo vệ anh rể nữa cơ?"
"Hừ, tất nhiên rồi!" Hề Hề lôi kéo Mộc Nhược Na đến chỗ Tưởng Huy Âm bị đánh nằm hôn mê.
Phía sau gáy của Tưởng Huy Âm bị thương nặng và sưng lên đỏ tấy, xem ra cục đá vừa rồi Hề Hề đánh mạnh vào ót cô ta đúng là đả thương không nhẹ chút nào.
Hề Hề liếc nhìn thân hình trùi lũi lõa lồ của Tưởng Huy Âm đang nằm trên đất, lấy tay day day cằm ngẫm nghĩ: "Cô ta tự xưng là Tưởng Oánh, còn phẫu thuật thẩm mỹ chỉnh hình khuôn mặt y như chị của tôi. Bây giờ lại tính dùng khuôn mặt đó để hãm hại anh rể của tôi, tôi nên làm gì bây giờ, hay là phá nát mặt cô ta cho rồi?"
Ánh mắt Mộc Nhược Na hơi suy tư, liếc nhìn thoáng qua khu vực hành lang cách đó không xa, nhẹ nhàng nói: "Ừ, nếu cậu muốn thì sẽ có người làm điều đó thay cho cậu."
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
"Tôi cũng không biết, nhưng tôi thật sự không thích cô ta. Thậm chí có cảm giác rất căm ghét, không hiểu tại sao nữa.." Hề Hề vẫn trầm tư: "Chỉ là tôi không thể nhớ ra trước đây mình có hiềm khích gì với cô ta."
Bỗng nhiên có tiếng bước chân chậm rãi bước đến bên cạnh, Hề Hề và Mộc Nhược Na cùng ngẩng đầu nhìn qua, hóa ra là trợ lý Tiểu Vương.
Tiểu Vương nhìn lướt qua Tưởng Huy Âm nằm trên mặt đất, từ tốn lên tiếng: "Lưới trời tuy thưa mà khó lọt, Tưởng Huy Âm làm quá nhiều chuyện xấu, cuối cùng vẫn tự sập bẫy!"
Nét mặt Mộc Nhược Na tức khắc biến sắc: "Cô nói cái gì? Cô nói cô ta là Tưởng Huy Âm? Sao cô ta lại thành ra như vậy?"
Tiểu Vương mỉm cười, khẽ gật đầu: "Chủ tịch đã căn dặn, một khi Tưởng Huy Âm tự chui đầu vào lưới thì thiếu phu nhân có toàn quyền xử trí."
"Nghĩa là sao?" Hề Hề chưa rõ ý tứ đối phương.
Bất quá Mộc Nhược Na đã hiểu mọi chuyện, mọi thứ mà Tưởng Huy Âm toan tính đều nằm trong dự đoán của Doãn Tư Thần, đơn giản là anh chỉ muốn cho Hề Hề đích thân tự tay báo thù rửa hận. Hiểu rõ điều này thì Mộc Nhược Na thầm thở phào một hơi.
Cũng đúng, Doãn Tư Thần là người phúc hắc thâm sâu, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Tưởng Huy Âm?
Mà Tưởng Huy Âm này thật âm ngoan gian trá, có thể chịu đựng đau đớn chỉ để phẫu thuật thẩm mỹ chỉnh sửa dung mạo giống như Vân Nặc và Cố Hề Hề.
Chậc chậc chậc..
Đáng tiếc, thật là đáng tiếc, dù chỉnh sửa dung mạo và thay đổi ngoại hình thì vẫn không thể trốn thoát khỏi đôi mắt của kẻ thù. Có lẽ Doãn Tư Thần đã chờ ngày này từ rất lâu rồi!
Mộc Nhược Na lập tức nói với Tiểu Vương: "Nếu Doãn Tư Thần đã sắp xếp cô đến đây, vậy thì cô hãy kể lại chuyện năm đó cho Hề Hề nghe đi. Lúc Hề Hề sinh ra Ngự Hàm thì tôi không có mặt ở bệnh viện, có nhiều chuyện không thể biết tường tận, còn cô luôn ở bên cạnh Hề Hề, mọi chuyện nên để cô kể lại thì hơn."
Tiểu Vương mỉm cười, cảm kích nhìn Mộc Nhược Na, quay sang nói với Hề Hề: "Là như vầy, người phụ nữ này không phải tên Tưởng Oánh, tên thật của cô ta là Tưởng Huy Âm."
Tiểu Vương là trợ lý thân cận của Cố Hề Hề ba năm trước đây, có rất nhiều chuyện không ai có thể biết rõ ràng hơn Tiểu Vương, bởi vậy chuyện năm đó sẽ không ai có thể kể lại tường tận hơn cô.
Tiểu Vương nhanh chóng kể lại vắn tắt quan hệ giữa Tưởng gia và Doãn gia, giữa Tưởng Huy Âm và Tưởng Dật Hải, cũng như sự tình năm đó, toàn bộ đều nói ra rõ ràng từ đầu chí cuối.
Thời điểm Tiểu Vương nói ra sự thật Tưởng Huy Âm vì tư thù cá nhân đã hạ dược khiến Cố Hề Hề rong huyết không ngừng, thiếu chút nữa đã một xác hai mạng, Hề Hề liền hoảng sợ lấy tay bịt kín miệng, sắc mặt tức khắc trắng bệch.
Hề Hề không thể tưởng tượng được trên đời lại có người tàn nhẫn độc ác đến vậy, cô và người phụ nữ này hoàn toàn không thù không oán. Cô chỉ đơn thuần là phòng vệ chính đáng lại gây ra thù hằn với đối phương, suýt nữa đã một xác hai mạng, suýt nữa thì cô đã mất đi con trai..
Hề Hề cảm thấy tim mình đập kịch liệt vì tức giận, đến mức tưởng như muốn ngất đi.
Nhớ lại hình ảnh Doãn Ngự Hàm nhào vào lòng cô sáng hôm nay mà cô càng thêm căm hận!
Con trai, con trai của cô!
Nếu đã dám tổn thương đến con trai của cô, thì tuyệt đối không thể tha thứ!
Hề Hề quay đầu nhìn Tưởng Huy Âm đang nằm hôn mê mà ánh mắt lạnh băng cực độ.
Tiểu Vương ở bên cạnh tiếp tục nói: "Chủ tịch đã căn dặn, thiếu phu nhân có thể tùy ý xử trí."
Hề Hề gắt gao nhắm hai mắt lại, hít thật sâu mấy hơi để cố gắng bình ổn tâm lý và kiềm nén sự tức giận. Xem ra thì việc cô mất đi trí nhớ có liên quan đến Tưởng Huy Âm này.. Trong tình huống nguy cấp năm đó, cô buộc phải lựa chọn giữ lại con trai, đầu sỏ gây nên tội đang ở ngay đây!
Hề Hề phải dùng hết sức để nhẫn nhịn mới không có xông lên bóp cổ giết chết người phụ nữ đáng kinh tởm kia!
Mộc Nhược Na ở bên cạnh im lặng, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai Hề Hề để động viên cô bình tĩnh.
Mấy giây sau, Hề Hề một lần nữa mở mắt ra, thời điểm này thì đôi mắt ôn nhu bình thường đã trở nên cực kỳ lạnh lẽo, tràn đầy sát khí.
"Làm phiền em chuyển lời đến Doãn Tư Thần, chị sẽ không đích thân giết cô ta, bởi vì như vậy chỉ làm dơ bẩn tay mình." Hề Hề gằn từng chữ một: "Nhưng chị muốn nhờ anh ấy giúp đỡ, chị muốn cô ta phải nếm trải sự đau đớn thống khổ của chị ngày hôm đó, phải cảm nhận được sự tuyệt vọng sống không được, chết không xong!"
Dường như Tiểu Vương đã đoán trước Hề Hề sẽ lựa chọn như vậy, liền đáp: "Vâng, em hiểu rồi."
Tiểu Vương lấy ra một tai nghe nhỏ ngay cổ áo, thấp giọng nói một câu.
Chưa đến hai phút sau thì đã có bốn vệ sĩ mặc âu phục màu đen bước đến. Bốn người bọn họ cung kính hành lễ với Hề Hề, sau đó không thèm nhìn đến Tưởng Huy Âm mà lấy ra một bao tải trùm kín lên người cô ta và lôi đi.
Đến