Lời nói vừa dứt thì toàn thể các vị khách đồng loạt đứng dậy, Hề Hề cũng cùng đứng dậy, tất cả vỗ tay hoan nghênh Doãn lão phu nhân tiến vào phòng ăn. Doãn lão phu nhân đã thay đổi một bộ lễ phục tinh xảo, nắm tay hai vị tiểu thiếu gia chậm rãi tiến đến bàn tiệc.
Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu đã thay bộ trang phục khác, gương mặt hai bánh bao nhỏ hừng hực khí thế, tinh thần phấn chấn vui vẻ bước theo bà cố nội. Vẻ mặt khôi ngô bụ bẫm tức thì hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt.
Doãn Tư Thần ở phía sau đẩy Doãn phu nhân trên xe lăn từ từ tiến vào, Doãn Tư Dược bước theo họ cách chừng nửa bước chân. Tiếng vỗ tay vẫn vang giòn không ngớt.
Mộc Nhược Na cười cười, thấp giọng nói bên tai Hề Hề: "Hai cục cưng của chúng ta đúng là ngày càng đáng yêu!"
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Hề Hề nhẹ nhàng mỉm cười tự hào!
Đây chính là con trai của cô! Đáy lòng cô bất chợt cảm thấy kiêu ngạo!
Khi Doãn lão phu nhân đã ngồi xuống thì Doãn Tư Thần cũng đẩy Doãn phu nhân Tưởng Tuyết đến ghế dành riêng cho bà.
Ngồi cùng bàn với Doãn lão phu nhân là các lão gia tử và lão phu nhân khác ở những gia đình hào môn vùng lân cận, đều là người có uy tín danh tiếng trong giới thượng lưu. Còn cùng bàn với Doãn phu nhân Tưởng Tuyết là các quý phu nhân của các gia tộc lừng lẫy trong và ngoài nước. Theo một lý này thì ngồi cùng bàn với Hề Hề chính là các vị thiên kim tiểu thư và thiếu phu nhân hào môn cùng thế hệ.
Ba bàn tiệc này được an bài ở khu vực trung tâm sảnh phòng ăn, người tinh ý nhìn một cái sẽ nhận ra dụng tâm của Doãn gia, bởi vậy ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Hề Hề đầy ý vị thâm thúy.
Đây chính là Doãn gia muốn táo bạo công bố cho tất thảy mọi người biết một điều, người được chọn trở thành Doãn gia đại thiếu phu nhân không ai khác là cô gái mặc áo sườn xám thanh sắc ưu nhã này.
"Mời ngồi, mời ngồi, mọi người không cần khách khí." Doãn lão phu nhân nâng tay, ý bảo mọi người ngồi xuống, các vị khách lúc này mới sôi nổi cùng an tọa.
Quản gia là người chủ trì bữa tiệc, cung kính mời các lão gia tử và lão phu nhân nói vài câu, sau đó thì bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Hề Hề đang chuẩn bị thưởng thức một món súp khai vị thì quản gia bước đến, mỉm cười hành lễ: "Vân gia nhị tiểu thư."
Hề Hề buông chiếc thìa trong tay xuống, lễ phép gật gật đầu: "Xin hỏi có gì dặn dò?"
Quản gia vẫn giữ nụ cười thoải mái, cẩn thận lấy ra một hộp gấm và nói: "Đây là lão phu nhân dặn dò tôi đưa cho tiểu thư. Lão phu nhân nói bà rất thích lễ vật của Vân gia nhị tiểu thư nên muốn gửi quà đáp lễ."
Hề Hề kinh ngạc nhìn quản gia, đối với gia đình như Doãn gia thì việc gửi quà đáp lễ là chuyện hết sức bình thường, nhưng đưa quà đáp lễ ngay trên bàn tiệc thì hoàn toàn bất thường.
Quả nhiên ánh mắt mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào Hề Hề, tầm mắt không rời khỏi hộp gấm trên tay quản gia. Hề Hề không dám chậm trễ, cô lập tức đứng dậy nhìn về hướng Doãn lão phu nhân nói lời cảm tạ, sau đó dùng hai tay nhận lấy lễ vật. Nếu trưởng bối đã ban tặng thì không thể cự tuyệt, dù có bất ngờ ngoài dự đoán thì cũng phải nhận trước rồi tính sau.
Quản gia nhìn thấy Hề Hề đã nhận lễ vật, lại cười và nói tiếp: "Mời Vân gia nhị tiểu thư mở hộp ra."
Cái gì? Mở ra tại đây?
Trong văn hóa phương Tây thì người nhận được quà thường sẽ háo hức mở hộp quà ra trước mặt mọi người, đó là thể hiện sự trân trọng với đối phương. Nhưng ở phương Đông thì hành động này lại bị xem là thất lễ!
Nhưng vì sao Doãn lão phu nhân lại muốn Hề Hề mở phần lễ vật này ra ngay bây giờ?
Tuy cảm thấy kỳ quái nhưng Hề Hề vẫn làm theo lời quản gia, thời điểm nhìn thấy vật phẩm bên trong hộp gấm thì đôi mắt cô đã trợn tròn kinh ngạc..
Đây là văn bản sở hữu cổ phần của tập đoàn Doãn thị?
Dường như quản gia đã đoán trước phản ứng của Hề Hề, tức khắc cười nói: "Văn bản này là bao gồm 10% cổ phần, trong đó có 5% vốn dĩ đã thuộc về tiểu thư, lão phu nhân chỉ giữ giúp cô trong thời gian ba năm qua, hôm nay đã đến lúc hoàn lại cố chủ. Còn lại 5% kia là số cổ phiếu vô danh dự định dành cho hai vị tiểu thiếu gia, nay cũng nên giao lại cho tiểu thư bảo quản."
Những người khách đến đây hôm nay toàn là người có danh tiếng địa vị trong xã hội, việc lớn nào mà họ chưa từng thấy, bất quá một màn này đều khiến tất thảy mọi người kinh ngạc hít hà cảm thán!
Tổng cộng là 10% cổ phần!
Vậy thì con số hoa hồng lợi nhuận hằng năm đã là mấy chục tỷ đô la!
Không ít người đang ngồi đây gom góp toàn bộ sản nghiệp còn chưa bằng..
Hề Hề thật sự ngây ngẩn cả người, cô cho rằng lão phu nhân chỉ gửi món quà đáp lễ thông thường, không ngờ lại là giấy sở hữu cổ phần? Cô cầm hộp gấm trong tay mà khẽ run run, bàn tay nóng dần lên.
Doãn lão phu nhân nhìn hai chắt trai của mình, sau đó nói thầm vô tai hai cậu nhóc điều gì đó.
Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu bành bạch chạy tới hướng Hề Hề, nhón người lên ôm lấy chân cô và nói: "Mommy, mommy nhận lấy đi ạ~!"
Một lời từ cái miệng nhỏ nhỏ của hai vị Doãn gia tiểu thiếu gia vừa nói ra đã khiến toàn thể các vị khách trong phòng ăn phải hít một hơi thật sâu. Các vị khách bắt đầu nhỏ to xầm xì về thân thế người phụ nữ xinh đẹp mặc áo sườn xám kia.
Sao một người phụ nữ vô danh lại có thể được Doãn lão phu nhân ban hậu ái và lễ vật giá trị trước mắt mọi người? Không những vậy mà bà còn để người thừa kế đời thứ tư của Doãn gia đến nhận mặt cô ấy là mẹ?
Ánh mắt tất cả mọi người đều đã đổi khác về Hề Hề, nếu họ còn chưa thức thời nhanh chóng tìm cách tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với cô thì đúng là ấu trĩ!
Hề Hề vốn dĩ muốn từ chối, chỉ là ở trường hợp này cô lại không thể nói ra lời cự tuyệt, bởi lẽ như vậy chính là làm mất thể diện của Doãn gia. Cuối cùng cô chỉ đành hướng về Doãn lão phu nhân, lần nữa nói lời cảm tạ: "Đa tạ lão phu nhân đã thương yêu, Hề Hề không có gì báo đáp thật là xấu hổ."
"Người một nhà không cần phải nói vậy." Doãn lão phu nhân cười nhạt, nói: "Trở về là tốt rồi."
Chỉ vài câu đơn giản nhưng ý vị thâm trường.
Hề Hề đóng lại hộp gấm, sau đó mới ngồi xuống tại ghế, hai bánh bao nhỏ cũng lon ton chạy về ngồi bên cạnh Doãn lão phu nhân.
Lúc này toàn bộ nam nữ già trẻ lớn bé trong sảnh phòng ăn đều nhìn Hề Hề, ánh